CHƯƠNG 693
Cô không sợ, không sợ một chút nào, người bên cạnh là ba của cô, làm sao cô có thể sợ được chứ?
Thẩm Hoài Dương cũng không hề chợp mắt, giữa chừng anh tới phòng bệnh của Quách Mỹ Ngọc, bà vẫn chưa tỉnh, vẫn còn đang hôn mê.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quách Mỹ Ngọc vừa mới tỉnh dậy đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Diệp Đức Huy như vậy, bà khóc không ngừng được, khóc đến đứt ruột đứt gan.
Người đã đi cùng bà bao nhiêu năm nay, đã cùng trải qua bao nhiêu mưa gió, bây giờ nói không còn là không còn nữa, bà làm sao có thể không đau đớn tuyệt vọng?
Khuôn mặt Diệp Giai Nhi tiều tụy, hốc mắt hõm sâu, môi khô nứt nẻ, cô đưa tay định đỡ Quách Mỹ Ngọc nhưng bị bà đẩy mạnh ra, trong mắt bà có cả sự uất hận.
Cô nhìn rõ sự uất hận đó trong mắt bà, môi cô run rẩy, cả người khẽ run lên, cô không dám tiến về phía trước, một bước cũng không dám tiến lên.
…
Cái chết của Diệp Đức Huy là một cú sốc quá lớn với Quách Mỹ Ngọc, ngay sau đó, bà không chịu được đã đổ bệnh.
Thử nghĩ xem, cả ngày không ăn không uống mà chỉ khóc, có cơ thể của mấy người chịu được chứ?
Bà ngã bệnh, còn Diệp Giai Nhi vẫn cố gắng chống đỡ, cô cố dùng chút sức lực của mình nhìn Diệp Đức Huy hỏa táng và làm đám tang cho ông.
Thẩm Hoài Dương luôn ở bên cạnh cô, trong thời gian ba bốn ngày, cô không nói một câu nào, chỉ làm những việc mà mình nên làm.
Cô đã tê dại, hoàn toàn không có cảm giác gì, chỉ cố ép mình đi làm hết tất cả những việc đó.
Ngày hạ táng, Diệp Giai Nhi ôm hũ tro cốt không rời tay, những người tới đưa tiễn đều là người thân, họ hàng.
Cô đi rất chậm, rất chậm, giống như đi trên dao, mỗi bước tiến về phía trước đều đau đến mức không muốn sống nữa.
Người ba cao lớn che mưa chắn gió cho cô bây giờ biến thành một nắm tro trong hũ đựng tro cốt này.
Cho dù nhỏ như vậy nhưng cô ôm thế nào cũng không xuể, ôm thế nào cũng không muốn rời tay, cô biết đây đã là đoạn đường cuối cùng.
Sau khi hũ tro cốt được chôn cất thì thật sự tất cả mọi thứ sẽ đứt đoạn, thật sự sẽ không còn gì nữa.
Quách Mỹ Ngọc không chịu được nữa, cố giằng hũ tro cốt ra khỏi tay cô, đanh mặt lại nói: “Ông ấy đã chết rồi, cô còn không để cho ông ấy được bình yên nhập thổ sao.”
Cô giống như bị điên, nhất định không chịu buông tay, Quách Mỹ Ngọc giơ tay lên, cho cô một cái bạt tai.
Thẩm Hoài Dương thật sự không biết làm thế nào để nỗi đau đớn trong lòng cô giảm đi một nửa, nếu như có thể anh thật sự sẵn sàng đi làm cho cô.
Từng nắm đất phủ lên hũ đựng tro cốt, che lấp nó, đến khi đất phủ hết lên, Quách Mỹ Ngọc không thở được, lại ngất đi lần nữa.
Quách Mỹ Ngọc được đưa đi, người thân bạn bè cũng đi hết, Diệp Giai Nhi ngã xuống trước phần mộ.
Vừa rồi trời còn rất đẹp, lúc này đã nổi gió, mây đen ùn ùn kéo đến, sau đó những hạt mưa lộp độp rơi xuống.
Cả người cô từ trên xuống dưới đều ướt đẫm, trông rất thảm hại nhưng cô không hề quan tâm, cô mở túi, lấy thứ đồ trong túi ra.