CHƯƠNG 696
Dù sao cũng không có nơi để đi, cô nhìn xung quanh, nói địa điểm, sau đó đứng ở đầu đường tối đen, ôm chặt Huyên Huyên.
Huyên Huyên mấy ngày nay đã gầy đi rất nhiều, khoảng thời gian này không có ai chăm sóc cô bé, cằm cũng trở lên nhọn hơn, đưa tay túm góc áo của cô: “Mẹ, mẹ và bà ngoại cãi nhau sao? Bà ngoại tại sao đánh mẹ?”
“Mẹ làm sai, mẹ đáng bị đánh.”
“Ông ngoại đâu? Thím nói con sau này sẽ không gặp được ông ngoại nữa, ông ngoại còn đã hứa mua đồ chơi cho con, mẹ, con nhớ ông ngoại!”
Chỉ một câu như vậy, Diệp Giai Nhi bỗng rơi nước mắt, lồng ngực giống như bị người ta bóp nghẹt, đau, rất đau, cô cũng nhớ…
Nhưng chỉ có thể nhớ mà thôi, từ khi rời khỏi nhà, cô mang theo chiếc ly mà ba thường uống nước nhất.
Nửa tiếng sau, Trần Diễm An đến, nhìn thấy bộ dạng của Diệp Giai Nhi, cô ta thở dài một tiếng.
Mới mấy ngày, cả người cô đã gầy đi nhiều, nhìn vào mà khiến người khác đau lòng, chỉ là cô lúc này đã đủ buồn rồi, vậy nên Trần Diễm An không xoáy sâu vào nữa.
“Nhìn hiệu quả giảm béo này của cậu thật không tồi đấy, Dương quý phi là khá đẹp, nhưng đâu cần thiết theo đuổi kiểu mình hạc xương mai như này?” Trần Diễm An trước giờ không biết nói lời an ủi, mềm mỏng gì đó.
Cô ta cũng muốn an ủi cô, để cô đừng bày ra sắc mặt như vậy, để cô không buồn nữa, nhưng cô ta không biết!
“Bỏ đi bỏ đi, không nói gì nữa, về chung cư của tớ đi.” Chìa tay, cô ta kéo Huyên Huyên, một tay khá kéo vali.
Diệp Giai Nhi đi ở đằng sau, trên con đường tối đen, đèn đường hai bên tỏa ra ánh sáng, nhưng không có ánh sáng nào có thể chiếu vào trong trái tim cô.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô kéo Trần Diễm An: “Chung cư của cậu, tớ không đi nữa.”
“Không đến chung cư của tớ, cậu định đi đâu?”
“Khách sạn nhà nghỉ có rất nhiều.” Tùy tiện thuê một phòng cũng có thể sắp xếp cho cô và Huyên Huyên.
“Chung cư của tớ trống, cậu không cần sợ sẽ quấy rầy tớ và Quý Hướng Không, cậu nếu dám đến khách sạn nhà nghỉ, xem tớ có nghỉ chơi với cậu không!”
Nghe thấy sẽ không quấy rầy đến cô ấy và Quý Hướng Không, Diệp Giai Nhi lúc này mới buông tay, trên đường đi, cô nói rất ít, trên cơ bản luôn trầm mặc.
Không gian của chung cư rất tốt, khuyết điểm duy nhất chính là bẩn…
Rất bẩn…
Bụi đất, trên bộ sô pha, gần như khiến người ta có hơi không dám nhìn…
Trần Diễm An ho nhẹ hai tiếng, mặc váy dài ngả lưng ở sô pha, trên gương mặt xinh đẹp không có chút ngại ngùng, mà nói hiển nhiên: “Tớ trước giờ quen thói bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối nát rồi, đừng thấy tớ bề ngoài ăn mặc xinh đẹp như vậy, thật ra bên trong của tớ đều thối nát, cho nên vẫn phải làm phiền hai mẹ con các cậu dọn dẹp nơi này.”
Huyên Huyên xoay người, nhìn căn chung cư mấy lần: “Dì Trần, dì là sống trong chuồng heo sao?”
Trên đầu chảy xuống ba vạch đen, Trần Diễm An nhéo cái gương mặt nhỏ đó: “Cháu biết cái gì gọi là chuồng heo không? Chung cư của dì Trần của cháu sạch sẽ hơn của người khác rất nhiều, đây gọi là nghệ thuật!”
Diệp Giai Nhi cũng quả thật muốn làm tê liệt, cần dùng hành động làm mệt mỏi nỗi đau và sự mệt mỏi trên phương diện tinh thần, không nói hai lời, cô bê chậu nước sạch, bắt đầu dọn dẹp.