“Cô giáo Diệp biết địa chỉ chung cư của Thẩm tổng thì vất vả một chút, đưa Thẩm tổng về.’
Diệp Giai Nhi liếc nhìn anh: “Hiệu trưởng, Thẩm tổng có trợ lý và thư ký, tôi còn có tiết, phải lên lớp.”
“Trợ lý và thư ký đã rời đi, ngay cả tài xế cũng không điện được, cô đưa cậu ấy về chung cư đi.”
“Tôi có hơi không tiện, hiệu trưởng có thể để người lái xe hộ đưa Thẩm tổng về tập đoàn Thẩm Thị.” Cô vẫn từ chối.
“Thẩm tổng đã say thành như vậy rồi, sao đi làm việc được? Cô giáo Diệp sao có thể không hiểu lòng người như vậy chứ? Đây là nhiệm vụ của cô!”
Kiên định nén lại câu này, hiệu trưởng bèn rời đi, ở trong mắt các thầy cô khác, đây là chuyện tốt, có bao người bằng lòng, tranh nhau muốn đi, chỉ là số không tốt.
Bất lực, Diệp Giai Nhi cắn răng, bảo hai thầy giáo giúp đỡ, đỡ Thẩm Hoài Dương lên, đưa lên xe của cô.
Anh rất say, cả người đều tỏa ra mùi rượu, thắt dây an toàn cho anh, cô khởi động xe.
Lúc này, lông mi của người đàn ông vốn nhắm mắt hơi động, hơi nheo lại, nửa say nửa tỉnh mở miệng: “Mua xe khi nào?”
“Nếu không say thì xuống xe.” Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không khách sáo nói.
“Say rồi, con mắt nào của cô giáo Diệp nhìn thấy tôi không say, cả người mềm nhũn ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên được, như này không tính là say, cái gì mới tính là say?”
Cô không nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía trước, nghiêm túc lái xe, tay còn hơi cứng, không dám lơ là.
Tay trái chống cằm, cơ thể của Thẩm Hoài Dương dựa vào cửa sổ, dáng vẻ khi cô nghiêm túc rất đẹp, mang theo một loại ý vị đặc biệt khó nói thành lời: “Tại sao định mua xe?”
Lúc nói chuyện, anh đổi tư thế, không gian trong xe đối với anh mà nói, có hơi nhỏ, ngồi ở đó, có hơi ủi thân.
“Định bắt đầu trải nghiệm cuộc sống mới, còn nữa, khi lái xe xin đừng nói chuyện với tôi.”
Anh lại không them nghe, bâng quơ nói: “Cuộc sống mới sao?”
“Cuộc sống hoàn toàn mới khi gạt bỏ anh ra.” Cô lại bổ sung một câu, tàn nhẫn với anh mới có thể tàn nhẫn hơn với mình.
Trong nháy mắt, đôi mắt của anh tối sầm lại, lan ra một loại than chì rất nhỏ, rất trầm lặng, một lát sau, khẽ nhếch môi: “Quả nhiên là độc nhất lòng dạ đàn bà…”
Diệp Giai Nhi vẫn không nhìn anh, khi cô lái xe tinh thần phải tập trung cao độ.
Một lát sau, xe đến dưới tòa chung cư, cô đỡ anh, Thẩm Hoài Dương mím môi, toàn bộ sức nặng trên người đè lên người cô.
Anh rất nặng, đè tới nỗi cô có hơi khó chịu, ở vai cảm thấy hơi đau nhói, có hơi không thở được.
“Nặng sao?” Đột nhiên, anh nhả ra hơi rượu hỏi một câu.
Cắn răng, dùng sức đỡ cơ thể không ngừng trượt xuống của anh, cô hỏi ngược: “Anh cảm thấy sao?”
Gương mặt của Thẩm Hoài Dương vùi vào cổ cô, lồng ngực rắn chắc dưới sơ mi trắng phập phồng lên xuống, giọng nói của anh rất lạnh, lại rất nóng: “Đây chính là cảm giác trong lòng tôi lúc này, là em mang lại, tôi muốn em cũng cảm nhận được…”
Nặng nề, đè nén, đau đớn, đây chính là cô mang tới cho anh…
Nghe vậy, đầu ngón tay của Diệp Giai Nhi không kìm được mà hơi run, ngay cả nhịp tim cũng không đập nhanh và loạn.
Cô khắc chế bản thân, không ngẩng đầu, không trả lời anh, chỉ đỡ anh đi vào chung cư.