Uống hơi nhiều rượu, bàn tay to, khớp xương rõ ràng của Thẩm Hoài Dương đặt lên cái trán đang đau nhức, khẽ xoa nắn, sau đó ngồi vào ghế sau, tài xế lái xe đi về phía chung cư.
Lúc chiếc xe rẽ vào một khúc cua, một bé trai khoảng 10 tuổi đột nhiên lao ra như điên, tài xế có chút choáng váng, cũng có chút hoảng loạn, thậm chí lúc đầu còn có chút tay chân luống cuống, sau khi phản ứng lại thì lập tức đạp phanh, phanh gấp.
Ánh đèn vô cùng chói mắt, đứa bé giống như bị ngốc đứng nguyên tại đó, không dám cử động.
Chỉ nghe thấy âm thanh chói tai của bánh xe ma sát với mặt đường, sau đó cơ thể của đứa bé bị hất lên rất cao, rồi rơi xuống.
Máu chảy rất nhiều, mảnh vải kia đều nhuộm thành màu đỏ…
Trợ lý Trần vội vàng đi đến, thậm chí trên người chỉ mặc áo sơ mi, khuôn mặt đông cứng và đen lại.
Nửa đêm canh ba nhận được điện thoại của sếp, nhưng không ngờ đến lại đang ở đồn cảnh sát, sếp quả nhiên là không đi con đường bình thường!
Cảnh sát đã xem tất cả camera và video thu hình lại, cho dù là tốc độ xe, hay là phương hướng, tài xế đều không có bất kỳ vấn đề gì, hơn nữa còn không uống rượu.
Nơi đó là một lối rẽ, cũng là góc tối, cậu bé kia xông ra với tốc độ quá nhanh, khiến người khác không kịp phòng bị nên mới xảy ra chuyện như vậy.
Lúc này, cậu bé đã được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.
Tài xế rõ ràng chưa từng gặp phải chuyện như thế này, cơ thể không ngừng run rẩy, có chút hoảng loạn và sợ hãi, trợ lý Trần bảo ông ta rời đi.
“Gọi điện cho luật sư, bảo ông ấy qua đây một lát.” Thẩm Hoài Dương nói với trợ lý Trần.
“Vậy còn anh thì sao?”
“Tôi đi đến bệnh viện một chuyến…”
Bệnh viện.
Đèn của phòng cấp cứu đã tắt, lúc Thẩm Hoài Dương vội vàng đi đến, bác sĩ nói với anh, đứa bé đã hôn mê, không biết lúc nào sẽ tỉnh lại.
Lông mày của anh nâng rất cao, lập tức nắm lấy cổ của bác sĩ, bác sĩ có chút sợ hãi, hai má biến sắc: “Chúng tôi đã cố gắng rồi, bệnh quan trọng nhất của bệnh nhân chính là tim bẩm sinh, lúc đó bệnh tình phát tác, nên mới…”
Bệnh tim bẩm sinh?
Thẩm Hoài Dương thả bác sĩ ra, đi ra ngoài phòng bệnh, một cô gái ngồi xổm trước cửa phòng bệnh và đang khóc.
Bác sĩ nói đây là chị gái của đứa bé, hai người là chị em ruột, em trai tên là Trác Y Thần, chị gái là Trác Y Đình, một người mười hai tuổi, một người mười tám tuổi, là cô nhi.
Cô gái còn có chút trẻ con, tính cách trông có vẻ là người hướng nội, ngại nói chuyện, nhìn thấy nhiều người như vậy, cô rất lúng túng, không biết phải làm sao.
Nghe nói những đứa bé sống ở trại trẻ mồ côi đều có chút lầm lì, còn có chút sợ đám đông.
Cô gái trông rất trẻ con, rất lãnh đạm, sau khi quan sát cẩn thận, thì có vài phần giống với Diệp Giai Nhi, Thẩm Hoài Dương phải nhìn cô mấy lần.
Nhưng cô gái chỉ ỷ lại vào một mính anh, đứng phía sau anh, theo sát, giống như con thỏ bị dọa sợ.
Hôn mê sâu, không biết lúc nào mới tỉnh lại, Thẩm Hoài Dương yêu cầu viện trưởng phân công bác sĩ và y tá, có gì cần hoặc xảy ra chuyện gì, phải lập tức gọi điện thoại cho anh, nếu như không gọi được điện thoại cho anh thì gọi cho trợ lý Trần.