CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM



Phòng làm việc trong trường học.

Tất cả camera của phóng viên đều đã dừng quay, Thẩm Hoài Dương quay sang một bên, gương mặt tuấn tú và ngũ quan tâm thúy, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào phóng viên đứng gần bên cạnh nhất: “Phát lại những gì vừa mới quay được cho tôi xem.


Phóng viên không dám nói hai lời, mở camera ra, hình ảnh từ sau khi bước vào phòng làm việc được xuất hiện.

Trái tim của Trần Dĩ Ninh đập điên cuồng, cô ta sợ là Thẩm Hoài Dương sẽ phát hiện ra manh mối gì từ trong đó.

Căng thẳng, ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào màn hình, mắt không chớp, bàn tay vô thức nắm chặt lại, vô cùng hoảng sợ.

Nhưng mà vẫn may là động tác của cô ta rất tự nhiên, rất nhỏ, cho nên căn bản không có ai phát hiện ra điểm khác thường.

Với lại có rất nhiều người chen chúc, đều lấn trước lấn sau, cũng nhìn không ra được rốt cuộc ai mới là kẻ cầm đầu.

Lúc này, mới thả lỏng một chút.


Tắt camera, ánh mắt thâm thúy của Thẩm Hoài Dương đảo qua những người ở đây, anh không nói lời nào, sau đó đứng dậy đi ra ngoài phòng làm việc.

Chỉ là lúc đi ngang qua trước mặt bà Trương, anh dừng chân lại, ánh mắt sắc bén rơi ở trên người bà ta, sau đó lại trầm xuống, dường như là muốn đâm xuyên cả bà ta.

Xung quanh im lặng trong nháy mắt, vẻ phách lối của bà Trương đã bị dập tắt, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Một lát sau, ánh mắt đó liền biến mất, hai chân của bà ta mềm nhũn thiếu chút nữa là đã ngã ngồi trên mặt đất.

Nhìn thấy Thẩm Hoài Dương, Thẩm Trạch Hy ngồi ở trên ghế salon bước qua: “Anh, mẹ kêu anh về nhà họ Thẩm kìa.


Nghe thấy âm thanh, Diệp Giai Nhi đang nằm trên giường bệnh vội vàng nghiêng người qua một bên, nhìn sang.

“Ừ.

” Nhẹ giọng đáp một tiếng, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương rơi trên mặt cô, nhìn thoáng qua gương mặt sưng đỏ.


“Tôi muốn về nhà một chuyến.

” Cô ngồi dậy, lên tiếng nói.

Xảy ra chuyện lớn như thế, chắc chắn ba mẹ của cô đã bị hù dọa, nói không chừng là lúc này đang thấp thỏm bất an.

Thu hồi tầm mắt, Thẩm Hoài Dương hỏi Thẩm Trạch Hy: “Bác sĩ nói như thế nào?”
Còn chưa đợi Thẩm Trạch Hy nói chuyện, Diệp Giai Nhi vội vàng cướp lời: “Bác sĩ nói chỉ cần cẩn thận một chút, có thể đi lại.


Sau đó, Thẩm Trạch Hy đi làm thủ tục xuất viện, Diệp Giai Nhi cẩn thận bước xuống giường, bước từng bước nhỏ đi về phía trước.

Thấy vậy, lông mày của Thẩm Hoài Dương nhíu lại một cái, anh bước lên phía trước mấy bước, trực tiếp ôm ngang cô ở trong ngực.

Cô hốt hoảng, đối diện cái cằm với đường cong ưu mỹ, trái tim rung động, gương mặt hơi nóng lên, nhưng mà cũng không nói gì nhiều, yên tĩnh nằm trong lồng ngực ấm áp của anh, khóe miệng nở một nụ cười.

Ánh mắt anh rũ xuống đảo nhìn cô, khẽ hừ một tiếng, cô biết hưởng thụ quá chứ.

Thẩm Trạch Hy đi theo sau lưng yên lặng nhìn bọn họ, cổ họng khô khốc, cuối cùng chua chát dời tầm mắt.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi