CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 847

Rõ ràng đã là mẹ của đứa trẻ, nhưng vẫn giống như thiếu nữ đang độ tuổi xuân…

Đanh mắt nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như biển của Hoắc Đình Phong dao động, dấy lên gợn sóng lăn tăn, sau một lát yên tĩnh ngắn ngủi, yết hầu chuyển động, mở miệng: “Tôi tin cô, địa chỉ?”

Nhíu mày, Thân Nhã nhìn chằm chằm anh ta: “Thật sự muốn đi sao? Chắc chắn muốn đi?”

“Cô phản ứng như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy là đi tới đoạn đầu đài, địa chỉ…” Khóe môi của anh ta cong lên, cơ thể cao ráo nghiêng về phía trước, ngón tay ấn nhẹ vào thiết bị chỉ dẫn trên xe, đợi câu trả lời của cô, động tác này khiến áo vest trên người căng hơn, nhưng cơ thể lại càng nho nhã hiên ngang.

Cô nói địa chỉ, ngón tay của Hoắc Đình Phong ấn rất nhanh, hai ba cái thì nhập địa chỉ vào, khởi động xe, rời đi.

Xa xa, Thân Nhã vẫn có thể nhìn thấy Huyên Huyên nhảy nhảy vẫy tay, vẻ mặt ngây ngô.

Cũng không biết con của cô sau này trông sẽ như nào, sẽ giống ai.

Địa chỉ mà cô đưa có hơi vắng, hơn nữa còn ở trong con ngõ nhỏ tối tăm, chiếc Mulsanne màu bạc quý giá đi xuyên vào trong.

Cuối cùng, chiếc xe dừng ở trước cửa quán, cửa hàng giống như đã mở nhiều năm, vừa cũ vừa ố vàng, cho nên có hơi cũ kỹ.

Thân Nhã mở cửa xe bước xuống, cánh tay chống trên cửa xe, nhìn người đàn ông tôn quý trong xe: “Bây giờ hối hận còn kịp.”

Phản ứng của Hoắc Đình Phong cũng chỉ mỉm cười, xuống xe đi theo đằng sau cô, nhớp mắt, Thân Nhã đi vào trong quán.

Giờ này còn là giờ ăn trưa, cho nên trong quán gần như đã kín khách, Hoắc Đình Phong vừa đi vào thì thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Bà ta nở nụ cười đi tới, nhiệt tình tiếp khách, nhất là khi nhìn thấy Hoắc Đình Phong thì càng sửng sốt!

Trong quán quả thật đã kín khách, bà chủ không biết có phải bị vẻ đẹp mê hoặc hay không, vậy mà hi sinh căn phòng bà ta ở, kê bàn ăn.

Thân Nhã không thể không cảm thán sức hấp dẫn của anh, phụ nữ từ trẻ tới già, gần như đều là thông sát.

Có điều cũng phải cảm ơn anh ta, vậy nên hai người mới có chỗ đặt chân, bún cay rất nhanh được bê lên, mùi thơm tỏa khắp nơi.

Muốn ăn bún cay đã có được một khoảng thời gian rồi, giờ nhìn thấy thứ mình muốn ăn nhất sao có thể nhịn được, cầm đũa lên, cúi đầu bắt đầu ăn.

So với động tác của cô, Hoắc Đình Phong sau khi dùng khăn giấy lau sạch đũa thì đưa cho cô, sau đó lại lau đôi nữa.

Ở những phương diện chi tiết này, Thân Nhã chỉ cảm thấy mình hổ thẹn không bằng.

Anh ta ăn từ tốn, không phát ra tiếng, bà chủ tìm chiếc ghế có hơi thấp, mà cơ thể của anh lại cao to quá, cho nên chân của anh chỉ có thể tách ra.

Thân Nhã ngẩng đầu liếc nhìn anh ta, cho dù ngồi ở nơi chật trội lại cũ kỹ như này ăn bún cay rẻ nhất, nhưng cử chỉ của anh ta vẫn rất tôn quý.

Từ trên người anh ta cô thật sự hiểu được, là đàn ông, không phải bạn mặc đồ đắt tiền như nào, trên người có bao nhiêu tiền, lái xe gì, ra vào nơi như nào mới có thể khiến người khác nhìn ra bạn giàu có, tôn quý như nào.

Sự tôn quý thật sự là từ bên trong tỏa ra, là bạn đứng ở bất kỳ nơi nào đều sẽ khiến người khác liếc một cái thì chú ý tới bạn, trở thành tiêu điểm toàn trường, bất luận là nhà hàng năm sao hay quán ăn nhỏ vô cùng cũ.

Sự cao quý là bạn tạo cho hoàn cảnh, chứ không phải là hoàn cảnh làm nên bạn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi