CHƯƠNG 850
Anh ta lười nhác liếc nhìn Tô Chính Kiêu.
“Nếu nói như vậy, vậy thì chỉ nguyên nhân này, tôi tin ở đại học hoặc rất nhiều nữ sinh cấp 3 đều sẽ khiến anh sinh cảm hảo, loại cảm giác sinh ra đó không khác gì với thai phụ nào cả…”
“Đúng…” Anh ta gật đầu, cũng chỉ là loại hảo cảm thuần túy đó.
“Giữa hai người có phương thức liên lạc của đối phương không?”
“Không có…”
Tô Chính Kiêu tiếp tục mở miệng nói: “Nếu hai người sau này sẽ không gặp lại nữa thì sao?”
“Thuận theo tự nhiên, gặp hay không gặp đối phương cuộc sống của cả hai đều sẽ không có quá nhiều ảnh hưởng…”
Bản tin cũng kết thúc phát sóng vào lúc này, Hoắc Đình Phong đi về phía phòng tắm.
Tô Chính Kiêu có thể nhìn ra, những lời anh ta nói đều là thật, anh ta chẳng qua chỉ mới gặp thai phụ đó vài lần, sao có thể có tình cảm chứ?
Với lại người ta là thai phụ, bên cạnh còn có chồng, anh Hoắc không có khẩu vị nặng như vậy.
…
Tâm trạng của Thân Nhã hôm nay không tệ, ra ngoài đi dạo một vòng, tâm trạng quả nhiên tốt hơn không ít.
Về tới chung cư, dì giúp việc đang nấu cơm, từ xe có thể ngửi được hương thơm lan tỏa đó.
Rửa tay, Thân Nhã đi vào học với dì giúp việc, bà ta làm cà tím om cá, ngửi thì thấy không phải thơm bình thường.
Trần Vu Nhất lúc này đã trở về, nhìn thấy hai người trong phòng bếp, ánh mắt anh dao động, đi vào phòng sách.
Cảm xúc phiền chán của anh vẫn không biến mất, ngồi trên ghế trong phòng sách, châm điếu thuốc.
Dì giúp việc nhìn ra hai người đang giận dỗi nhau: “Cậu chủ sáng nay dậy rất sớm, trực tiếp đi rèn luyện cơ thể, cơm cũng chín rồi, có cần gọi cậu chủ không?”
Thân Nhã nhìn cửa phòng sách, vẫn có hơi giận: “Tùy!”
Dì giúp việc biết phụ nữ đều là ngoài cứng trong mềm, lập tức cười ha ha đi gọi Trần Vu Nhất.
Trần Vu Nhất không định đi ăn, ngồi ở đó hút thuốc, dì giúp việc nói: “Đi thôi cậu chủ, tuy mợ chủ ngoài miệng không nói, nhưng thần sắc đó sao mà nỡ để cậu nhịn đói, là mợ chủ kêu tôi tới gọi cậu.”
Trần Vu Nhất đi ra ngoài, trên bàn đã bày sẵn bát đũa, Thân Nhã đang ăn đồ ăn, hai bát cơm.
Đi tới ngồi xuống, Trần Vu Nhất cũng bắt đầu ăn, chỉ là bầu không khí giữa hai người có hơi trầm mặc, không ai mở miệng nói chuyện trước, phá vỡ cục diện căng thẳng.
Mà Thân Nhã đương nhiên không thể mở miệng, câu nói đó của anh đã tổn thương cô quá sâu, quá nặng.
Cái gì nói là sau này không để cô tới buổi tụ tập bạn học nữa? Câu nói này rõ ràng tràn ngập ý chê bai, cái cô đợi chẳng qua chỉ là anh có thể thật sự nhận thức lỗi lầm của mình, sau đó nói một tiếng xin lỗi, mà anh…
Trần Vu Nhất nhìn thấy cô chỉ ăn rau, những món khác gần như không động tới, lông mày nhíu lại, gắp thịt cá cho cô.
Trái tim của cô đã có chút dấu hiệu hòa tan, nhưng vẫn lạnh lùng gắp cá ra.
Anh nhíu mày, lườm cô.