CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 855

Bên này đang nói, bên kia một đám người đàn ông mặc vest, đi giày da đã rảo bước đi tới.

“Anh Hoắc…” Tổng giám đốc cúi người.

Khóe miệng của Hoắc Đình Phong ẩn chứa nụ cười hờ hững, đưa tay bắt: “Chào anh.”

“Anh Hoắc bây giờ là muốn trở về thành phố B sao?”

“Ừm.”

“Chỗ tôi còn vé của khoang hạng nhất, nửa tiếng sau cất cánh, tôi kêu trợ lý đi lấy.”

“Vậy thì làm phiền rồi, Tiểu Quách, trả tiền vé máy bay.” Anh ta khẽ gọi trợ lý.

Tổng giám đốc vội vàng lắc đầu, ý bảo không cần, ánh mắt của Hoắc Đình Phong thâm trầm, giọng nói từ tính rất nhạt: “Nếu không nhận, tôi không thể lấy hai chiếc vé máy bay này được.”

Mỉm cười có chút ngại ngùng, tổng giám đốc nhận lấy, chào hỏi xong thì Hoắc Đình Phong đi về phía phòng vip, chiếc áo khoác len màu xám mặc trên người anh ta lại càng tôn lên sự sang trọng khiêm tốn, trợ lý theo sát phía sau, kéo vali.

Bạn tốt ở bên cạnh ngược lại không biết tại sao phải cung kính với người đàn ông đó như vậy, tổng giám đốc nói: “Thân phận và địa vị của anh ta rất cao, các anh đương nhiên sẽ không biết bối cảnh của anh ta, anh ta luôn khiêm tốn, nếu anh ta nổi giận, hậu quả là không thể tưởng tượng được…”

Quán bar Dạ Sắc.

Thẩm Hoài Dương đi trước, mà Quý Hướng Không lại đi ở giữa, Trần Vu Nhất đi cuối cùng, ba người đi về phía phòng bao.

Đôi mắt đào hoa của Trần Vu Nhất nheo lại, khi ánh mắt vô tình lướt qua bóng người trên quầy bar, thần sắc lập tức tối lại.

Lâm Nam Kiều mặc chiếc váy liền thân màu đen, có trang điểm.

Cô ta đang hầu rượu, động tác nhìn trông không thuần thục lắm, có hơi gượng, trên gò má có hơi đỏ ửng, giống như có hơi ngại.

Sexy và kiểu non nớt đó hòa trộn với nhau, xung quanh có không ít ánh mắt của đàn ông nhìn qua, có một số người còn huýt sáo trêu.

Sau khi ánh mắt dừng trên người cô ta rất lâu, Trần Vu Nhất thu hồi ánh mắt âm trầm như vực sâu, nhìn không thấy đáy.

Lâm Nam Kiều đương nhiên để ý tới ánh mắt của anh, nhưng không có nhấc đầu nhìn Trần Vu Nhất, mà dư quanh nơi khóe mắt lướt qua anh mấy lần một cách đầy thâm ý.

Anh hôm nay sẽ xuất hiện ở đây, cô ta sớm đã biết, mà cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn này, đương nhiên là cô ta vô tình trong hữu ý sắp xếp.

Quản lý sớm đã mở cửa căn phòng ở đây, dọn dẹp rất sạch sẽ chỉnh tề.

Trong căn phòng có rất nhiều thứ, phòng chơi bi-a, phòng gym, chỗ chơi bowling, hồ bơi, còn có quầy bar và các loại rượu, nói chung cái gì cũng có.

Căn phòng này là phòng riêng của ba người, thỉnh thoảng họ sẽ tới tụ tập.

Trước mặt bày ly rượu, Quý Hướng Không rót đầy ly rượu: “Rất lâu không có uống thoải mái như này, tối nay không say không về.”

Thẩm Hoài Dương nhếch môi, khóe miệng mang nụ cười biếng nhác, Quý Hướng Không nhướn mày nhìn anh: “Xem ra cậu sống rất tốt, thần sắc phơi phới.”

“Đương nhiên.” Thẩm Hoài Dương trả lời một cách rất đương nhiên, giữa chừng Huyên Huyên gọi tới, giọng nói non nớt, khiến người ta yêu thương.

Quý Hướng Không chậc chậc lắc đầu, Trần Vu Nhất lại lười nhác dựa ra sô pha phía sau, trong tay cầm ly rượu vang, thần sắc thâm trầm, không biết đàng nghĩ cái gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi