CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 867

Cô biết mình làm như vậy là sai, là không đúng, cũng là bất lịch sự, không có giáo dục.

Nhưng cô không quản được trái tim của mình, không thể khiến nó không tò mò, không đập nhanh, xoay người rồi rời đi, những điều này cô không làm được.

Hít sâu một hơi, cô nghĩ, nếu bọn họ thật sự là đang bàn chuyện công việc, tới lúc đó cô sẽ xin lỗi vì sự lỗ mãng của mình là được.

Hạ quyết tâm xong, trong lòng Thân Nhã bình tĩnh lại, đưa tay đẩy nhẹ cửa của biệt thự ra, cất bước đi vào.

Trên chiếc sô pha màu trắng ở phòng khách, Lâm Nam Kiều ngồi trên đùi của Trần Vu Nhất, trong tay cầm ly rượu vang, đang lắc nhẹ, cánh tay mảnh mai vòng qua cổ anh.

Khi nhìn thấy một màn nóng bỏng trước mắt đó, bàn tay buông lỏng của Thân Nhã vô thức siết chặt, đầu óc trống rỗng.

Cái gì là đau, cái gì là buốt, cái gì là tức giận?

Mũi kim nhọn đâm từng chiếc vào người cô, khiến lông mi của cô run rẩy, cơ thể căng cứng phát run, sự đau đớn lan khắp cơ thể, khiến cô có hơi không thở được, nhiều hơn là cảm giác đau không bằng chết.

Ánh mắt của Lâm Nam Kiêu liếc qua, sau đó giả ngộ kinh ngạc và sợ hãi, giọng nói yếu ớt theo đó mà biến điệu: “Chị Thân Nhã…”

Trần Vu Nhất quay lưng với Thân Nhã, cho nên không nhìn thấy, tưởng Lâm Nam Kiều chỉ đang đùa, bàn tay lớn vuốt ve mông của cô ta, cười đùa: “Bây giờ ngược lại càng lúc càng nghịch rồi…”

Sắc mặt xám ngoét, lập tức giống như máu trên người bị rút hết, sắc mặt trắng bệch khiến người ta cảm thấy có hơi kinh sợ, Thân Nhã đờ đẫn cắn môi, giống như muốn cắn môi chảy máu.

Cô bê thau nước lạnh bên cạnh, đi tới, đẩy ngã Lâm Nam Kiều ra sàn, sau đó tạt thau nước lạnh đó lên đầu của Trần Vu Nhất.

Cơ thể của Trần Vu Nhất chợt cứng đờ, từ từ quay đầu, sau đó bốn mắt nhìn nhau với Thân Nhã.

Người anh ướt hết, nước chảy xuống, hai người không lên tiếng, duy trì sự trầm mặc khó nói đó, Lâm Nam Kiều ngã trên sàn.

Đập mạnh thau nước vào mặt của Trần Vu Nhất, không có chút lưu tình, anh cũng không tránh né, trên trán lập tức sưng lên.

Lâm Nam Kiều rất đau lòng, nhìn sang Thân Nhã, tức giận quát: “Chị có cần thiết ra tay nặng với anh ấy như vậy không?”

“Mẹ kiếp cô còn lắm mồm thêm một câu nữa thử xem!” Thân Nhã xoay sang Lâm Nam Kiều, ánh mắt phẫn nộ, hằn học nhìn anh, sau đó thuận tay cầm ly thủy tinh bên cạnh đập về phía Trần Vu Nhất lần nữa, vừa hay đập trúng tay của anh, máu chảy ra.

Trần Vu Nhất từ đầu tới cuối đều không lên tiếng, lúc này bất luận nói cái gì cũng là dư thừa.

Mảnh thủy tinh bắn ra, cứa vào trán của anh, cứa mấy vết, máu rỉ ra, anh vẫn trầm mặc, còn có một số mảnh cứa vào mặt của Lâm Nam Kiều chảy máu.

Không có ai biết tâm trạng lúc này của Thân Nhã, cô bên anh bảy năm, tin anh bảy năm, độ tin tưởng đó bất cứ ai cũng không ngờ được.

Cho dù đàn ông trên toàn thế giới có ngoại tình hết, cô tin anh cũng sẽ không là người đàn ông như vậy, trừ lần say rượu đó.

Cô và anh bên nhau vượt qua thời đại học, tổng cộng trải qua bao nhiêu năm tháng, anh là người đàn ông đầu tiên, cũng là bạn trai đầu tiên của cô.

Tình cảm của bọn họ rất tốt, bình thường cũng không cãi cọ, ân ái như bảy năm trước, điều khiến cô không ngờ là anh ở sau lưng vậy mà giấu cô có người phụ nữ khác!

Yêu quá sâu, tin tưởng quá nhiều, sự tuyệt vọng và phẫn nộ của lúc này lớn cỡ nào thế, cô đi tới trước mặt anh, giơ tay tát mạnh anh một cái, đầu tiên là tay trái, sau đó là tay phải, hai tay luân phiên tát anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi