CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

Chương 935

Hoắc Đình Phong mấp máy đôi môi mỏng, thản nhiên giới thiệu. Thân Nhã bình tĩnh lại, không hề hoảng hốt.

Nhưng mà nếu nhìn kỹ lại, sắc mặt người phụ trách có chút không tốt, dù sao cũng là nhân vật trong giới chính trị, biết kiểm soát cảm xúc. Ngoài Hoắc Đình Phong ra, hai người không hề chú ý đến.

Bốn người một bàn, người ngồi đối diện lại là người đứng đầu thành phố. Hoắc Đình Phong ngồi bên cạnh, còn Thân Nhã không nói một lời.

Trần Diễm An cũng hiếm khi yên tĩnh. Trong những lúc thế này không thích hợp để mở miệng ba hoa hay đùa giỡn.

Người đó hỏi Thân Nhã đôi câu liên quan đến công trình, cô vẫn trả lời rất bình tĩnh. Dù sao cũng đã làm việc được mấy tuần rồi, tất nhiên đã tiến bộ không ít. Cô rất thích sự tiến bộ này của mình, có cảm giác thỏa mãn cùng chút thành tựu khó mà diễn tả.

Dù cảnh sắc có đẹp đẽ, tao nhã đến đâu nhưng không có ai thưởng thức, mà cũng chẳng có lòng dạ nào để thưởng thức. Thân Nhã uống xong hai ly cà phê, suy nghĩ lựa lời định kiếm cớ rời đi thì Hoắc Đình Phong lại nói xin lỗi với ba người. Anh lấy điện thoại từ trong quần tây ra, không hề né tránh đứng trước cửa sổ nhận điện thoại.

Có vẻ có chuyện gì gấp, anh vẫn luôn khẽ đáp lại, cũng nói sẽ đến nhanh thôi.

Anh nhận điện thoại xong, xoay người nói xin lỗi với người phụ trách, rõ ràng là có ý rời đi.

Vị quan chức kia nói với Thân Nhã và Trần Diễm An: “Có thể mời hai cô dời bước, tạm thời tránh đi mấy phút được không? Chúng tôi nói mấy câu thôi…”

Hai người họ nóng lòng bước ra khỏi phòng. Trần Diễm An kề tai Thân Nhã nói nhỏ, chắc chắn vị quan chức kia định nhờ vả nam thần việc gì đó. Thái độ của ông ta đã nói lên tất cả rồi.

Thân Nhã không để ý tới cô ấy, quay người sờ bên cạnh, lại quên mang theo ví. Cô bảo Trần Diễm An chờ ở đây trước, để cô trở lại lấy ví.

Cửa phòng đang mở nhưng cũng không thấy ai ngồi bên bàn, Thân Nhã cho rằng hai người họ đã rời đi nên đi thẳng vào.

Sau khi cô bước vào, giọng người phụ trách truyền tới: “Thật sự phải làm phiền anh Hoắc về chuyện của con trai tôi rồi, anh Hoắc ở nước K…”

Khóe mắt ông ta liếc thấy Thân Nhã đi tới, bèn dừng lại. Thân Nhã cũng không ngờ hai người đang đứng sau cửa sổ nên có chút lúng túng.

“Quên mang cái gì à?” Hoắc Đình Phong xoay người lại nhìn cô chăm chú, áo khoác màu nâu nhạt đang vắt trên tay.

“Ví tiền.” Thân Nhã vội vàng nói, đi nhanh đến trước bàn, cầm ví tiền lên: “Tôi không làm phiền…”

Cô còn chưa dứt lời, Hoắc Đình Phong đã đưa áo khoác vắt trên cánh tay cho cô, mặt mày dịu dàng: “Chờ một phút, lát nữa tôi đưa em về.”

Trên áo khoác vẫn còn ấm, Thân Nhã ngẩn người muốn mở miệng, nhưng anh đã cướp lời: “Còn có chuyện phải nói, ngoan ngoãn đứng chờ ngoài cửa nhé.”

Anh nói xong cũng không lấy lại áo khoác, cô không thể làm gì khác hơn là đi ra khỏi căn phòng bao…

Không tới ba mươi giây, anh đã đi ra ngoài, người phụ trách đi phía sau Hoắc Đình Phong. Chào hỏi xong, ông ta rời đi từ cửa sau.

Thân Nhã đặt áo khoác màu nâu vào lòng anh. Hoắc Đình Phong khẽ mỉm cười, mờ nhạt đến mức khiến người ta khó phát hiện được…

Trần Diễm An còn chờ ở gần đó. Nhìn thấy hai người đi ra, cô ấy bước tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi