Chương 957
Cô nhìn tới bần thần, mất hồn, vẫn không dám tin là mình lại hẹn hò với một người đàn ông như vậy!
Người đàn ông này chính là nam thần trong lòng của Trần Diễm An, với đàn ông, từ trước đến nay Trần Diễm An vẫn rất kén chọn, người có thể khiến cô ấy coi là nam thần gần như không có.
Còn cô thì đang hẹn hò với người mà Trần Diễm An gọi là nam thần, cô thấy mình như đang nằm mơ vậy.
Hoắc Đình Phong làm rất nhanh, một lát sau bít tết đã được làm xong, cô trải bàn ra, có một chai rượu vang, chiếc bánh ngọt vị trái cây, đúng hơn là vị kiwi.
Hoắc Đình Phong ngồi đối diện với cô, trước mắt hai người có bít tết và rượu vang đỏ còn tỏa ra hương thơm.
Món bít tết anh làm rất ngon, không quá chín cũng không quá tanh, vừa ngon, kết hợp với rượu vang thơm ngon thật sự là mỹ vị.
Sau khi ăn bít tết xong, Hoắc Đình Phong đề nghị khiêu vũ nhưng cô lắc đầu vì không biết nhảy.
Nhưng anh đã bật nhạc lên, âm nhạc chậm rãi và rất nho nhã, mang theo một hương vị khác, cô vẫn đứng im đó, một tay của Hoắc Đình Phong nắm lấy tay còn lại của cô nâng lên. Cánh tay phải dài và mạnh mẽ của người đàn ông đặt ở eo cô, ôm lấy eo cô.
Nơi đó như có một ngọn lửa đang bùng cháy, Thân Nhã cảm thấy rất nóng.
Cô chưa bao giờ khiêu vũ, tính kỹ ra thì đây là lần đầu tiên, mà người khiêu vũ cùng cô lại là Hoắc Đình Phong, cô không thể không căng thẳng.
Giọng anh rất nhẹ, hơi thở nóng bỏng phả lên đỉnh đầu cô: “Làm theo nhịp điệu và tiết tấu của anh, rất đơn giản thôi, phụ nữ nhảy phải uyển chuyển một chút…”
Tim Thân Nhã đập dồn dập: “Trước mắt thì không thể uyển chuyển được đau, nhưng tôi sẽ cố gắng để không bị ngã…”
“Em không tự tin về bản thân mình đến vậy sao?” Anh khẽ cười.
“Đây không phải là không tự tin, mà là hiểu rõ về bản thân mình.” Hoắc Đình Phong bắt đầu bước nhảy, chân tay Thân Nhã loạn lên.
Bàn tay đặt trên eo cô nóng như sắt nung, mùi hương ngập tràn trong mũi cô, bước chân cô hỗn loạn, cứ dẫm lên trên Hoắc Đình Phong.
Người đàn ông đi giày da màu đen bóng loáng, vô cùng phong độ, nhưng bị cô dẫm đến mức lấm lem, bẩn thỉu, cô hơi ngượng ngùng: “Hay là tôi không học nữa?”
“Em xấu hổ cái gì?” Ánh mắt Hoắc Đình Phong thâm trầm, đôi môi mỏng khẽ cong lên.
“Tôi giẫm làm bẩn giày của anh rồi.”
“Em đền cho anh một đôi mới là được…” Anh trả lời rất thản nhiên, giọng điệu ôn hòa.
“…”
Cô nhảy một lúc dần dần cũng khá hơn, không còn dẫm lên chân Hoắc Đình Phong nữa, nhảy cũng tự do, thoải mái, trong lòng cô không khỏi đắc ý, khóe miệng hơi cong lên.
Bên ngoài cửa sổ trời đã khuya, vầng trăng tròn vành vạnh, bên trong phòng, âm nhạc dặt dìu, thoang thoảng mùi rượu vang, Hoắc Đình Phong nhìn xuống, vừa hay nhìn thấy đúng đôi môi hồng đang cong lên của cô, đôi mắt long lanh như nước.
Thân Nhã ngẩng đầu, ánh mắt hai người va vào nhau, Hoắc Đình Phong cúi người, giữ chặt môi cô, mặc sức dày vò.
Người cô mềm nhũn, nóng bừng, cô không tự đứng được, cả người dựa vào hết vào Hoắc Đình Phong. Nụ hôn của anh vẫn nóng bỏng và khiến người khác đắm chìm vào trong đó như vậy.