Chương 972
Hoắc Đình Phong khẽ ừ một tiếng rồi bước về phía sofa, thấy vậy, Trần Diễm An vội vàng dọn dẹp sofa sạch sẽ, sau đó rót một ly nước và đặt ở trước mặt anh.
“Cảm ơn…” Anh nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, ngồi xuống, bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng đang lật xem tài liệu, lịch sự, không gần gũi cũng không xa cách.
Trần Diễm An cảm thấy người đàn ông này bẩm sinh có một loại năng lực có thể khiến người khác phải nghe theo, khí chất anh tỏa ra quá mạnh mẽ.
Anh cứ im lặng lật xem tài liệu, ngòi bút giữa ngón tay phải thỉnh thoảng di chuyển gì đó, chốc chốc sẽ dừng lại trên đôi môi mỏng gợi cảm hoặc là chậm rãi cọ xát ở hàm dưới trơn bóng.
Cảnh tượng ở trước mắt này đối với Trần Diễm An, nội tiết tố của người đàn ông trưởng thành quá mạnh mẽ, khiến cô ấy bỗng thấy không thể thở được.
Một lúc sau, nồi lẩu đã làm xong, Thân Nhã bưng ra, Trần Diễm An phụ giúp bày bát đũa, một nửa là cay, nửa còn lại là không cay.
Thân Nhã và Trần Diễm An cũng là người thích ăn cay, còn Hoắc Đình Phong thì không kén chọn, cái gì cũng ăn được, nhưng ăn không nhiều lắm.
Sau bữa tối, Trần Diễm An đi rửa bát, Thân Nhã cầm lấy bản tài liệu, cô vẫn chưa hiểu lắm ở những chỗ được anh ra dùng bút khoanh lại.
Hoắc Đình Phong ngồi bên cạnh cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở của nhau cũng có thể ngửi thấy rõ ràng, góc áo khẽ chạm vào nhau.
Cô đưa cho anh xem, Hoắc Đình Phong đưa tay nhận lấy, tiếng nói rất chậm rãi, giọng điệu dịu dàng, khẽ ngừng lại để giải thích cho cô.
Trần Diễm An đứng ở cửa nhà bếp, khoanh hai tay trước ngực, có thể yêu một người đàn ông như vậy đúng là một chuyện rất hạnh phúc.
Anh có đủ khả năng để bao dung tất cả mọi thứ của người khác, những gì bạn nghĩ đến hoặc không nghĩ đến thì anh đã nghĩ đến cho bạn từ lâu rồi.
Có lẽ vì Trần Diễm An ở đây nên Hoắc Đình Phong không ở lại lâu, chín giờ rưỡi anh đã đứng dậy định ra về.
“Tiễn anh xuống dưới lầu đi…” Hoắc Đình Phong dùng lòng bàn tay to lớn ấm áp nắm chặt đầu ngón tay cô, thì thầm bằng giọng nói trầm thấp.
Cô đỏ mặt. Anh đi phía trước, Thân Nhã theo sát phía sau, hai người xuống lầu.
Chiếc xe Mulsanne màu bạc đậu ở dưới lầu, Hoắc Đình Phong xoay người kéo chặt chiếc áo khoác gió trên người cô: “Đừng thức khuya, nếu trong công việc có gì không hiểu thì có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào…”
Thân Nhã gật đầu “ừm” một tiếng.
“Điện thoại di động không phải là vật trang trí, số điện thoại di động mà anh bảo em lưu lại càng không phải một dãy số vô nghĩa. Dù là gọi điện hay nhắn tin thì anh cũng rất mong chờ…” Anh nhìn chằm chằm vào cô thật sâu, rất tập trung.
Bị người đàn ông dùng ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, cô chợt cảm thấy miệng lưỡi khô khốc: “Em biết rồi.”
“Tốt, anh mong đợi hành động thực tế của em…”
Hoắc Đình Phong hôn cô, đôi môi mỏng nóng bỏng hôn lên cánh môi Thân Nhã, bàn tay to lớn càng thản nhiên ôm lấy khuôn mặt của cô.
Anh luôn là một người đàn ông khiến người ta rung động và say mê trong bất kỳ từng cử chỉ hành động.
Khi trở lại phòng, sự ửng đỏ trên mặt Thân Nhã vẫn chưa biến mất, môi còn càng lúc càng đỏ, người sáng suốt chỉ cần liếc nhìn là biết ngay đã làm chuyện gì.