Chương 986
Thân Nhã nghĩ, đúng là đàn ông không phải ai cũng như ai! Cô rất ít khi gặp người đàn ông nào có thể ngồi yên lặng một chỗ như vậy.
Trong ấn tượng của cô, đàn ông nói chung đều thích mấy nơi phồn hoa, náo nhiệt như quán bar, rất ít người thích đi câu cá…
Vậy mà anh lại có thể ngồi yên ở đó trong tư thế nhàn nhã như vậy…
Cô biết anh là người điềm đạm, nhưng lại không biết anh có thể ngồi một chỗ yên tĩnh lâu như vậy. Đôi mắt khép hờ, lông trên cổ áo khoác màu đen phất phơ trong gió rét, quẹt qua khuôn mặt anh…
Đột nhiên, thân thể cao lớn của Hoắc Đình Phong nghiêng về phía trước, hai người nhìn vào mắt nhau. Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, cô có thể nhìn rõ mỗi một góc cạnh trên gương mặt anh: “Đang nhìn gì thế?”
Thân Nhã bị hành động của anh làm cho giật mình, tim không khống chế được mà nhảy lên, hơi bối rối nói: “Không… Không nhìn gì cả…”
“Vậy à?” Giọng anh dịu dàng, trên khuôn mặt mê người thoáng hiện nét cười, di chuyển cần câu, tất nhiên không tin.
Thân Nhã không nói gì, ánh mắt ngượng ngùng nhanh chóng đặt lên trên cần câu.
“Em thật sự không nhìn gì hết.” Cô âm thầm điều chỉnh hô hấp, một lần nữa giải thích cho mình.
Nhưng gương mặt ửng hồng lại hoàn toàn bán đứng cô…
Hoắc Đình Phong nhìn thấy hết nhưng cũng không vạch trần cô, cánh môi mỏng khẽ cong lên: “Có phải cảm thấy sở thích của anh rất tẻ nhạt không?”
Thân Nhã lắc đầu, mỗi người có những sở thích khác nhau, chỉ cần mình thích thì tuyệt đối sẽ không tẻ nhạt: “Sở thích này mang lại cho em cảm giác rất thấy chín chắn và nhẫn nại…”
Bây giờ đàn ông đều bị những nơi vật chất làm cho sa ngã, có vài người trở nên phù phiếm, lăng nhăng. Thời buổi này chẳng có mấy người đàn ông nhẫn nại đi câu cá cả…
Theo như lời lúc trước anh nói thì câu cá thử thách tính kiên nhẫn, quyết tâm và độ bình tĩnh. Đây đúng là những thiếu sót của đàn ông hiện giờ.
Cuối cùng, cô lại thêm vào một câu: “Em thích điềm đạm và yên tĩnh như vậy…”
Sau khi trải qua đoạn tình cảm lúc trước, cô đã không còn thích loại tình cảm nồng nhiệt, liều lĩnh, dữ dội nữa, trong lòng chỉ còn lại yên tĩnh mà thôi.
Vẻ mặt Hoắc Đình Phong ôn hòa: “Là thích hoàn cảnh yên tĩnh, hay là thích người trầm ổn?”
Thân Nhã im lặng không nói gì, nhìn mặt sông sóng nước lăn tăn.
Sau đó Hoắc Đình Phong cũng không tiếp tục đề tài này nữa, cũng không ép cô trả lời, nhìn về phía mặt sông giống cô.
Một lát sau, Thân Nhã lên tiếng đưa ra câu trả lời: “Đều thích cả.”
Cô cảm thấy, thời gian này ở chung với anh cảm giác rất thích. Hoắc Đình Phong chững chạc, trầm ổn rất thích hợp với tâm trạng của cô lúc này.
Hoắc Đình Phong cong môi, vẻ mặt càng thêm dịu dàng. Thời gian lẳng lặng trôi đi, không khí giữa hai người rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở khe khẽ quẩn quanh.
Đây là lần đầu tiên Thân Nhã đi câu cá, tính nhẫn nại hơi kém, ngồi yên được nửa tiếng là sẽ hết nhìn Đông rồi lại nhìn Tây.
Hoắc Đình Phong thấy vậy liền cầm lấy quyển sách, dù anh đang đọc truyện cười, nhưng với chất giọng trầm và truyền cảm như vậy, lại có chút hương vị khác.
Thân Nhã cũng không ngờ anh sẽ đọc truyện cười nên hơi giật mình, sau đó lắng nghe.
Dần dà Thân Nhã cảm thấy hơi mệt, khẽ nghiêng người qua, vùi đầu vào bả vai rắn chắc dày rộng của anh, yên tĩnh lắng nghe.
Cần câu khẽ nhúc nhích, Hoắc Đình Phong kéo cần câu, bỏ cá vào chậu nước bên cạnh.