CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM



“Lại cho cô Diệp thêm hai phút nữa, nếu như cô Diệp vẫn bất động, thế thì hậu quả, chậc chậc.


Di chuyển tầm mắt, Diệp Giai Nhi nhìn Quý Hướng Không bằng ánh mắt cầu xin, cô cảm thấy Quý Hướng Không là người lý trí, có suy nghĩ bình thường.

Nhưng ai biết rằng Quý Hướng Không lại nhàn nhã nâng ly rượu lên, thậm chí còn nghiêng người dựa ở trên ghế sa lông, chuẩn bị thưởng thức.

Diệp Giai Nhi: “…”
Hai phút vừa đến, quả nhiên là Trần Vu Nhất bắt đầu ra tay, dây lưng quất lên trên phần lưng của Thẩm Hoài Dương.

Nghe thấy âm thanh ấy, trên lưng còn dần dần xuất hiện dấu đỏ, Diệp Giai Nhi biết Trần Vu Nhất tuyệt đối đem chơi thật.

Do dự, xoắn xuýt, cô cắn môi.


“Cô Diệp kết thúc sớm đi, nếu không thì chúng tôi có thể quậy cả một đêm luôn đó, cô phải tin tưởng là tôi có sức lực cùng với thể lực.


Lúc nói chuyện, lực đạo trên tay của Trần Vu Nhất lại càng mạnh hơn, có cơ hội để bắt nạt cậu cả Thẩm càng ít lại càng thêm ít, lúc này, vất vả lắm mới nắm bắt cơ hội, sao có thể bỏ qua được chứ?
“Bịch bịch bịch”, âm thanh dây lưng vẫn luôn vang lên ở bên tai, nghe như vậy, trái tim của Diệp Giai Nhi không khỏi đập nhanh, ánh mắt chạm vào phần lưng từ từ đỏ lên, lại có chút đau lòng.

Cắn răng, cô không thèm quan tâm nữa, dù sao thì quậy động phòng cũng là một chuyện rất phổ biến, còn đứng đó nhăn nhăn nhó nhó, không bằng nhanh chóng kết thúc.

Nghe vậy, Trần Vu Nhất cười cười, dừng lại hành động ở trong tay.

Bước lên phía trước, Diệp Giai Nhi ăn hết bánh ở trên trán anh, hai người hai mắt nhìn nhau, trái tim của cô đập rộn lên, nhanh chóng di chuyển tầm mắt.

Đương nhiên là Diệp Giai Nhi đã nhận ra, gương mặt đỏ như máu.

Trần Vu Nhất nhìn cậu cả Thẩm kiềm chế khổ cực như thế, hài lòng vô cùng mà cong lên cánh môi, đúng là vô cùng sảng khoái.

Quý Hướng Không hiếm khi cong mong, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang.

Ừm, sắc mặt của cậu cả Thẩm đổi màu rồi, đúng là có khả năng nhịn…
Cuối cùng, Thẩm Hoài Dương nhảy xuống từ chiếc giường lớn, gương mặt tuấn mỹ bình tĩnh ấy đá vào mông của Trần Vu Nhất, hai tay nắm lấy cánh tay của anh ta, trực tiếp đẩy anh ta ra khỏi phòng.

Sau đó, quay người lại đứng vững ở trước mặt Quý Hướng Không, giọng nói khàn khàn: “Anh lựa chọn tự mình ra ngoài hay là đợi tôi ra tay?”

Quý Hướng Không là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, mỉm cười: “Tôi luôn thích tự mình làm, cơm no áo ấm.


Nói xong, thậm chí còn quan tâm đóng cửa lại, còn tặng thêm một câu chúc phúc: “Chúc hai người có một đêm nóng bỏng, còn nữa, làm nhiều sẽ hại sức khỏe…”
Ở bên ngoài căn phòng, Trần Vu Nhất dựa người trên vách tường, cười đến một mặt thỏa mãn, dù sao thì trên mông bị đạp một cái, nhưng mà cũng không thể ngăn cản tâm trạng tốt đẹp của anh ta.

“Anh có thể thu nụ cười của anh lại không hả, làm cho ai nhìn thấy cũng cảm thấy muốn buồn nôn.


“Sao vậy, cảm thấy tôi cười không đẹp hả? Không đẹp hả?”
Quý Hướng Không: “…”
“Mợ Thẩm…” Anh khàn giọng lên tiếng, lại làm lỗ tai của Diệp Giai Nhi tê dại, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp: “Sao… sao vậy?”
Cho nên mới nói đây chính là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ đó à.

Làm xong hết thảy, Diệp Giai Nhi vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Hoài Dương, nhịp tim đập dữ dội, cúi đầu xuống, chỉ ném xuống một câu: “Tôi đi tắm đây.



Vừa mới nói xong, khóe mắt cô không dám liếc nhìn thêm cái nào, đi vào phòng vệ sinh.

Ánh mắt thâm thúy nhưng vẫn mang theo một ngọn lửa sáng rực nhìn bóng lưng cô, khóe miệng Thẩm Hoài Dương chậm rãi cong lên, giọng nói nặng nề.

“Không phải là lúc nãy mợ Thẩm vừa mới tắm à?”
“Chưa… chưa có tắm sạch… tôi lại đi tắm một lần nữa…”
Ôm cô lại, Thẩm Hoài Dương làm thân thể của hai người dán chặt vào nhau.

Chờ đến lúc Diệp Giai Nhi ngủ một giấc rồi thức dậy, phát hiện đã trở về nhà họ Thẩm, cũng không phải là trong phòng khách sạn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi