CÔ VỢ SÁT THỦ BÌNH TĨNH LẠI CHÚT!


Cha, người hay ném nó đi cho khuất mắt con đi,nhìn thấy nó con lại tức !
Tần Tố Liên hét lớn.
Tần Hải nhíu mày nhìn con gái mình, đầu đau như búa bổ, lại nhìn qua người quỳ trên sàn.
Ông ta bỗng cất tiếng nói
- Mày về thu dọn đồ đạc, ngày sau bay ra nước ngoài.
Mặt Tần Tố Liên trở nên vặn vẹo, không phục mà nhìn Tần Hải.Ông ta đưa mắt trấn an cô rồi phất tay ra hiệu cho người hầu đỡ Tần Vô Song về phòng.
Sau khi mọi thứ trở nên yên lặng, Tần Hải mới cất tiếng.
- Tố Liên con đừng lo, sau khi nó ra nước ngoài ba sẽ " thu xếp " cho nó.
Nghe vậy gương mặt méo mó của cô ta mới từ từ giãn ra.

Cất tiếng cao ngạo.
- Hứ ! Cô ta chẳng qua chỉ là đứa mồ côi dựa vào đâu có thể nắm tài sản chứ.Chi bằng tại đây giết cô ta cho nhanh !
Lời của Tần Tố Liên vừa nói ra thì nhận phải ánh mắt trừng trừng của Tần Hải.
Ông ta quát.
- Lời đó không phải để nói đâu Tố Liên.
Rầm ! Tần Tố Liên đi ra ngoài sau cơn tức giận và oán thán.
.....
Tần Vô Song sau khi về căn phòng cũ kĩ của minh liền nhìn đảo quanh mắt một vòng.
- Ha ! Các người nghĩ đưa tôi ra nước ngoài có thể giết tôi sao, mơ đi.


Haha .
Sáng hôm sau, có người hầu đưa cho cô một tấm vé máy bay và nói
- Xuất phát vào ngày mai, cô hãy chuẩn bị đi .
Dứt lời cô ta đi ra cửa với khí thế kiêu ngạo, đây là một khí thế người hầu nên có ư.

Tần Vô Song đã quen với chuyện này rồi nên cô cũng không để ý tới.
- Này ! Tần Vô Song.

Mai cô phải ra nước ngoài rồi nhỉ.

Haha
Tiếng cười giễu cợt của Tần Tố Liên kéo dài khiến mấy người hầu cũng muốn giễu cợt theo.
Sau khi ngồi vào bàn ăn thì Tần Vô Song chỉ chú tâm vào bữa sáng của mình.

Cô đói muốn chết được đây còn sức đâu quan tâm đến bọn họ chứ.
- Vô Song, sáng mai con tự ra sân bay đi nhà chúng ta ai cũng bận nên không thể tiễn con được.
- Có các người đi tiễn tôi cũng chẳng vui vẻ được mà lên đường đâu.
Tần Vô Song nghĩ ngợi.
Sau khi ăn sáng xong thì Tần Vô Song định đi học thì Tần Hải cản lại.
- Hôm nay ở nhà chuẩn bị để ngày mai đi nước ngoài, Chú đã xin nghỉ cho con rồi yên tâm đi.

Tần Vô Song nghe thế liền sựng lại muốn phản bác nhưng lại tôi, cô tự cười chính mình làm sao có thể đấu lại họ.

Cô liền đi về phòng mình.
Ting ting là tiếng điện thoại của cô kêu.

Cô nhìn vào màn hình, là Trình Tâm gửi tin nhắn kêu muốn gặp cô.
- Chú, con muốn đi ra ngoài.
- Con...
chưa kịp cho ông ta cất lời cô đáp lại
- Một lát thôi, chú sợ con trốn à.
Dứt lời cô đi thẳng.
Quán cà phê
Trình Tâm gọi cho Tần Vô Song một ly cafe vì cô không thích đồ ngọt.
- Tâm Tâm, sao hôm nay cậu không đi học hả?
- Vô Song chuyện gì xảy ra với cậu vậy, tớ nghe Bùi Thế Thành nói cậu sẽ ra nước ngoài vào ngày mai,...
Tần Vô Song nhìn Trình Tâm lưu luyến liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Sao Tâm Tâm lại biết chuyện cô sẽ xuất ngoại được.
- Tâm à chuyện này cậu đừng lo.
- Sao lại không lo được chứ, lỡ như chú cậu làm hại cậu thì sao tớ có thể bảo vệ cậu ở đây nhưng nước B nằm ngoài tầm kiểm soát của gia đình tớ.
Cô nhìn Trình Tâm, nước mắt rơi nhẹ xuống.
- Tâm, cám ơn cậu vì đã quan tâm tớ, bây giờ tớ không còn cách nào khác ngoài việc nghe theo sự sắp xếp của ông ta cả.

Nói đến đây gươnv mặt của Tần Vô Song trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Cô hận Tần Hải đến tận xương tủy !.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi