CÔ VỢ SÁT THỦ BÌNH TĨNH LẠI CHÚT!


Tần Vô Song nghe loáng thoáng giọng nói của Tề Thiên Mặc.
- Mama mau về đi papa đang chờ.
Hai đứa trẻ nãy giờ trừ câu đó chưa từng nói thêm chữ nào, nếu không nói ai lại tin đây là hai đứa trẻ 6 tuổi không?
Một dòng nước ấm chạy qua người Tần Vô Song, cô cảm giác như có thứ gì đó đang bao chặt lấy mình, cảm giác ấm áp mà dễ chịu.

Hai đứa nhóc đang ôm cô, Tần Vô Song cảm nhận được cảm giác mềm mại ấm áp là tỏa ra từ người hai đứa nó.
- Papa đang gọi mẹ.
Suốt từ nãy đến giờ bọn chúng cứ gọi cô là mẹ, cô sinh con khi nào chứ?
Bé trai buông tay, chỉ vào phần bụng của cô.

Tần Vô Song theo hướng nhìn vào bụng mình, có chuyện gì không ổn sao?
- Con ở trong này, mama.
Câu nói làm cô chấn động không ít, mặt đầy dấu chấm hỏi.

Ánh mắt mơ mơ hồ hồ quan sát ngũ quan của hai đứa bé.


Giống như tia sét đánh ngang người, cô hoảng hồn.
Nhưng còn chưa kịp nói gì hai đứa trẻ rời tay khỏi cô, biến mất.
Đột nhiên, trong người cô lại có cảm giác sức sống mãnh liệt, những lời của Adelia ban nãy nói với cô.
- Tỉnh lại đi, có người đang đợi con.
Đúng vậy! có người đang đợi cô, Tề Thiên Mặc hay mọi người họ vẫn đang đợi cô tỉnh.

Khi nghĩ đến Tề Thiên Mặc và đám Phedra thì cô lại cảm thấy như được tiếp thêm năng lượng.
...........
Ngón tay Tần Vô Song khẽ động, thân thể cũng cử động vài chỗ.
Mắt cô từ từ mở ra, trần nhà trắng xóa mùi thuốc khử trùng thoang thoảng.

Tề Thiên Mặc thấy cô mở mắt nhìn bật dậy đi đến đỡ.
- M..Mặc.
Cô thều thào, ánh mắt mông lung.

Tề Thiên Mặc gật đầu, đỡ cô dậy từ từ, hành động ân cần nhẹ nhàng khác hẳn với điệu bộ lạnh lùng nghiêm khắc thường ngày.
- Bao..lâu rồi? Em ở đây đã bao lâu.
Cô muốn biết chính xác mình đã bất tỉnh lâu chưa.
- Ngày thứ tư.
Tần Vô Song hết hồn, ở trong tiềm thức đó có chút xíu mà tận bốn ngày.
Cô vén chăn ý muốn xuống giường nhưng bị Tề Thiên Mặc chặn lại.
- Thân thể em còn yếu lắm.
Nhưng Tần Vô Song không nghe kiên quyết muốn rời giường kết quả vừa đặt chân xuống cả người đều không có lực mà khụy xuống, cũng may Tề Thiên Mặc đỡ lại, bộ dáng hốt hoảng kèm thêm chút cẩn thận khác thường của Tề Thiên Mặc làm cô thấy kì lạ, thường ngày hắn đâu có như vậy.
- Anh cẩn thận vậy, em bị gì sao?
Cô thắc mắc hỏi, anh chưa kịp trả lời thì.
Rầm!
Eric đạp cửa đi vào.
- Vô Song bảo bối, cháu tỉnh rồi!
Hắn lao đến cạnh Tần Vô Song bộ dang lo lắng đến mức hỗn loạn cả lên, nhìn vào ai nghĩ đây là người kế thừa tối cao của Windsor bí ẩn kia không?

- Cậu..con khỏe, tất cả đều ổn.
Rầm
Lại là tiếng đạp cửa, lần này là đám người Phedra đi vào, đằng sau là Calyn cùng Liên Thần.
- Kie, lo chết mất thôi.
Phedra liền đi lại ôm Tần Vô Song dụi dụi, Tần Vô Song liền bị Tề Thiên Mặc kéo về sau, ánh mắt anh ta nhìn mọi người như muốn chém hết tất cả.
- Được..rồi.

Kie lên giường đi tớ kiểm tra lại cho cậu.
Calyn vừa nói vừa đỡ cô ngồi lên giường, bắt đầu kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới.

Và điều làm Tần Vô Song khó hiểu nhất chính là Calyn kiểm tra vùng bụng rồi làm nhất nhiều kiểm tra khác nhau.
- Tốt, đứa bé vẫn khỏe mạnh.
Calyn kiểm tra xong thì thốt một câu khiến Tần Vô Song cứng người, cô nhìn sang Tề Thiên Mặc gương mặt hốt hoảng sững sờ đủ kiểu mà hơn hết là đôi mắt trợn tròn như quả trứng của cô.
- Đứa bé?
- Đúng vậy, cậu mang thai gần hai tháng, Tề Gia đây chưa nói cậu hả?
Calyn còn tưởng Tề Thiên Mặc đã nói với Tần Vô Song rồi cơ.
Đến lúc này cô chợt nhớ lại hình ảnh hai đứa nhóc ấy, chẳng lẽ...
- Bọn tớ ra ngoài trước cậu và Tề Gia cứ nói chuyện tiếp.
Slena kéo mọi người ra ngoài, chuyện này hơi khó tiếp nhận tốt nhất để vợ chồng nhà người ta nói chuyện tâm sự, người ngoài như bọn cô nên tránh mặt.
Eric mặc dù không muốn nhưng cũng đi ra ngoài.
- Mặc...

Tần Vô Song bất giác đưa tay chạm lên vùng bụng bằng phẳng của mình, tâm trạng hỗn loạn cảm giác lạ lẫm.

Thật sự..có một đứa bé ở trong bụng cô sao? lạ quá, cảm giác này có lẽ mẹ cũng từng trải qua rồi đi.
- Vô Song, lúc đó tôi..quên.
Tề Thiên Mặc ngập ngừng nói, hai lần trước anh quên dùng biện pháp, cứ nghĩ không thể nào may mắn mà dính được nên hơi chủ quan, ai dè...dính thật.
- Mặc...
- Tôi đây.
Tề Thiên Mặc tiến lại trước mặt cô.
- Mặc...có thật sự, có đứa bé trong đây không?
Câu hỏi làm Tề Thiên Mặc bất ngờ, anh còn nhĩ cô sẽ ghét bỏ nó cơ.

Anh gật đầu cười.

Tần Vô Song không nói gì, tay chỉ chạm vào bụng, ánh mắt nhìn nó hiện lên vẻ vui mừng hiếm thấy.
.............


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi