CÔ VỢ SÁT THỦ BÌNH TĨNH LẠI CHÚT!


Cô quay sang nhìn những người đang nằm ngủ , Cất tiếng khe khẽ.
- Này dậy mau địch đang đứng ở ngoài.
Thấy Tần Vô Song nói thế gương mặt ngái ngủ của bọn họ bỗng dưng chấn động.
- Suỵt.
Thấy họ có vẻ hốt hoảng nên Tần Vô Song, đưa khẩu hình tay lên miệng ra hiệu họ im lặng.
- Chúng ta phải giữ im lặng tuyệt đối.
Một giọng trẻ em vang lên, thanh âm nhỏ hết mức nhưng vẫn đủ lọt vò tai bọn họ.
Cậu bé thò đầu từ một thùng hàng trông cậu chừng 14 tuổi, cậu đã quan sát bọn họ từ tối qua cảm thấy họ không giống quân địch mà chắc là dân chạy nạn.
- Đừng lo, tôi đã trốn ở đây hai ngày rồi, nếu im lặng tuyệt đối họ sẽ không nghi ngờ chúng ta đâu.
Tần Vô Song cảm thấy nếu như một cậu bé ở trong hoàn cảnh này đã sợ tới mức run lên rồi chứ không còn dũng khí để nói cho bọn họ biết điều này.
- Hắt xì..
Một người trong số họ bị bụi dính vào hắt xì một tiếng.
Cả đoàn người quay lại nhìn anh ta với ảnh mắt kinh ngạc.
- Tôi tôi xin lỗi..do..
- Không sao cả, nếu chúng đến thì ta tiếp thôi, ta đã quan sát rồi bọn chúng nhiều nhất là 6 người.

Tần Vô Song nói xong liền thấy đám địch tiến vào trong xưởng, cô liền liếc mắt nhìn bọn họ rồi khẽ lên đạn , đám người hiểu ý từ từ lấy dao từ thắt ra trong tư thế phòng thủ ngay khi thấy chúng từ trên tầng.
Một tên địch nghe thấy tiếng động liền nhìn lên tầng.

Tần Vô Song thấy có vẻ bọn chúng đã nhận ra rồi thì nâng cao cảnh giác.
- Các người là ai, mau ra đây chúng tôi sẽ tha mạng cho.
Một tên trong số chúng nói bằng tiếng của phía Nam nói với họ.

Tát nhiên là họ không hiểu nhưng cậu bé lúc nãy đã dịch cho họ.
Tần Vô Song biết đây là cái bẫy nếu như họ chỉ cần lộ mặt ra là trán của họ lập tức sẽ co một cái lỗ thủng.
- Các người mau lộ mặt nếu không chúng tôi sẽ xả súng.
Thấy tình hình không ổn, Tần Vô Song liền quyết định giao chiến.
Nhưng điều cô không ngờ tới là bọn chúng lại chạy lên tầng, nơi cô đang ẩn náu.
- Pằng pằng..
- Núp mau bọn chúng xả súng.
Tần Vô Song cầm một khẩu súng truyền cho cậu bé.
- Tên?
- Dịch Hạo.
- Biết dùng không?
- Từng học qua.
Cô hỏi cậu bé
Cô nhìn vào những người đang cầm dao.
- Tôi sẽ làm họ bắn chậm lại.

Các anh sẽ giết chúng khi tôi bắn vào tay chúng.
- Pằng pằng..
Tần Vô Song nhắm thẳng vào tay cầm súng của đám lính.

Dịch Hạo cũng nhìn theo cách bắn của cô nhưng cậu lại nhắm vào chân làm cho chúng đi chậm lại.

Mặc dù chúng có là lính đi nữa thì sao có thể so với sát thủ tay nhuốm máu như cô chứ.
- Ha, bằng các người mà muốm đụng tôi, Kiera tôi trước giờ chưa ngán ai đâu.
Đám lính nghe cô thách thức vẻ mặt giânn xả súng vào bốn hướng đến khi hết đạn còn chưa trúng vào cô một viên nào.
- Đại ca, hết đạn rồi.
Thấy bọn họ hết đạn, cô cúng cất súng đi, họ hết đạn mà cô dùng súng thì còn gì vui chứ.
Dịch Hạo cũng cất súng đi.

Lẳng lặng lùi về sau để cô giết chúng.
Tần Vô Song lấy con dao, di chuyển nhanh nhẹn sượt qua đám lính.

Tốc độ này của cô đám người đằng sau và Dịch Hạo cũng hết hồn.
Đám người làm thuê cũng cảm thán: Không hổ là thủ lĩnh.
Bọn lính từ từ đổ rạp trên sàn, vết cắt ở cổ chảy máu ướt hết sàn.
- Chị, rốt cuộc chị là ai?
Dịch Hạo mặc dù khá sợ Tần Vô Song nhưng cậu cảm thấy cô sẽ không hại cậu.
- Sát thủ.
Câu trả làm cho Dịch Hạo hiểu ngay tại sao thân thủ của cô lại đáng sợ thế này.
- Đi thôi, nơi này đã không còn an toàn.
Cô nói.


Dẫn họ đi đến cửa thì một đám lính khác chạy đến, làm cô không phản ứng kịp.
- Pằng..pằng.
Một số người bị bắn chết ngay lập tức.
Tần Vô Song nhanh nhẹn cầm súng đáp trả bọn chúng.
- Nè chị.
Dịch Hạo hét lớn, cậu nhìn thấy một tên chuẩn bị bắn Tần Vô Song.
Cô nghe thấy cậu hét thì nhanh chóng tránh sang bên nhưng viên đạn bắn ra đã ghim vào bụng phải cô.
Tần Vô Song cũng nhanh chóng ghim một phát vào tim kẻ vừa bắn cô.
Dịch Hạo thấy không ổn bèn lúc bọn chúng còn đang lên đạn thì chạy về phía cô.
- Pằng...pằng
Một tiếng súng từ phía sau cô.

Viên đạn bay về phía những tên đang định bắn cô.
Thân ảnh người đàn ông đang tiến về phía cô Tần Vô Song lập tức nhận ra đây ra Tề Thiên Mặc, cô hết sức kinh ngạc tại sao anh lại ở đây..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi