CÔ VỢ SÁT THỦ BÌNH TĨNH LẠI CHÚT!


Lucios ngạc nhiên khi thấy Tề Thiên Mặc đi cùng với Tần Vô Song, bên cạnh cô không còn ai mà chỉ có đám người của Tề Thiên Mặc và một cậu bé, mặc dù rất thắc mắc nhưng cô không nói thì anh cũng không cần phải hỏi.
- Lu, đây là cậu bé đã giúp em, định đưa cậu ta về tổ chức, em thấy nó cũng khả năng dùng súng rất tốt.
Tần Vô Song mở lời đề nghị.
Lucios gật đầu, nếu như là Kiera đã yêu cầu thì anh cũng không có ý kiến.
- Cậu bé, cậu tên gì?
- Dịch Hạo.
Dịch Hạo nghe được họ muốn đưa cậu theo thì rất vui.

Mặc dù phaie rời xa nơi mình trưởng thành nhưng mưa bom bão đạn thế này cậu vui nhiều hơi là buồn.
- Ừm, là thế này chúng tôi sẽ đưa cậu về nước B.

Để cậu huấn luyện, quá trình này sẽ rất khó khăn và kéo dài, cậu chịu được chứ ?
Tần Vô Song hỏi.
- Chị có thể mang theo em thì em đã rất biết ơn chị rồi.
- Quá trình đó cho dù khó khăn đến mức nào thì em cũng sẽ vượt qua!

Tần Vô Song nhìn Tề Thiên Mặc.
- Tề Thiên Mặc, anh uống nước không?
Trước đây cô rất ít khi quan tâm ai ngoại trừ những người cô thân thiết, nhưng lần này anh thật sự đã cứu cô nên cô không thể vô tình được.
- Ừm.
Đám thuộc hạ của Tề Thiên Mặc thấy anh ta trả lời có thì hết hồn.

Gia chủ của bọn họ không những không trách tội cô việc nói ra tên đầy đủ của anh mà còn đồng ý với câu hỏi nữa.
- Chúng ta sẽ nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ đi đến tháp.
- Kie, điện thoại vệ tinh của em còn chứ?
Tần Vô Song tìm lại trên người mình thì phát hiện đã mất.
- Không, có thể đã rơi mất khi đánh nhau rồi.
- Cái của anh bị hỏng rồi.
- Vậy đi cùng với tôi.
Tề Thiên Mặc bỗng nói.

Anh vốn cũng có điện thoại vệ tinh để phát tín hiện.

Anh không lo máy bay của mình bị tấn công, ai trên đời bày lại muốn dây vào Tề gia cơ chứ.
- Cám ơn! lần đó mặc dù là vô ý nhưng cũng rất may mắn khi gặp được anh.
Tần Vô Song mặc dù không thích chuyện đó nhưng tình huống đó thật sự phải cảm ơn anh ta.
Đám người theo sau Tề Thiên Mặc dù nghe không rõ nhưng họ chắc chắn gia chủ bọn họ và cô gái trước mặt xảy ra chuyện đó rồi.
- Ừm..chúng ta đi thôi không còn nhiều thời gian đâu.
- Cậu, chuẩn bị sẵn khi nào đến gần tháp thì phát tín hiệu ra.
Cả đoàn người bắt đầu lên đường.
Họ cảm thấy rất lạ thông thường trên đường sẽ có nhiều địch đi tuần, nhưng hầu như suốt đoạn đường họ đi không có một bóng người, chả lẽ do bọn chúng không hay qua lại nơi này sao
- Kie em thấy sao.
- Yên tĩnh bất thường.
Lucios hỏi Tần Vô Song.


Anh thấy rất lạ sao hôm nay đám lính không đi tuần sao.
- Nâng cao cảnh giác !
Tề Thiên Mặc thấy không đúng, nhắc nhở mọi người phải cẩn trọng.
- Gia chủ, phía gần tháp hình như có gì đó.
Một tên thuộc đội Tề Thiên Mặc dùng ống nhòm quan sát.
- Không ổn! mau tránh.
Tức tốc, Tề Thiên Mặc hét lên, ôm Tần Vô Song chạy nhanh sang tảng đá lớn gần đó.

Bọn người Lucios và thuộc hạ anh cũng không ngốc, liền cấp tốc tìm chỗ né.
Vô số đầu đạn từ phía tháp bay về nơi họ vừa đứng, đám địch sau khi bị tổn thất về số người bắt đầu đề phòng, chúng đã nghĩ ra cách núp ở tháp vì muốn thoát khỏi tất nhiên phải đến tháp tín hiệu.
- Chúng tránh được rồi.
Vì chúng nghĩ người của Tần Vô Song cũng đã thiệt mạng hơn nửa nên cũng không lo lắng chỉ điều đi khoảng hơn 10 tên mang theo đạn súng.
- Họ đã đánh hơi được chúng ta sẽ đến tháp, nên đã mai phục sẵn.
- Đúng rồi, tôi có bom hẹn giờ, tuy không sát thương mạnh như thuốc nổ nhưng sẽ làm chúng bị thương nặng đó
Dứt lời Tần Vô Song từ túi áo lấy ra hai quả bom hẹn giờ do tổ chức nghiên cứu, chỉ có cô Atrix Phedra và Lucios biết.
Cô bấm giờ dùng hét sức lực còn lại của bản thân để ném quả thứ nhất đến gần phía tháp.
Tề Thiên Mặc liếc qua tên thủ hạ ở phía sau, anh ta hiểu ngay liền lấy điện thoại phát tín hiệu cho máy bay của Tề gia đến.
Quả thứ hai cô ném chưa đến tháp nên hiệu quả sát thương chỉ ở mức có thể làm bỏng da.
-Vù..vù..

Tiếng gió và tiếng động cơ máy bay đang bay về phía họ, trên gắn kí hiệu của Tề gia.
- Pằng..pằng.pằng.
Từ trên không, những đầu đạn bay về nhưng tên lính đang nằm ở tháp, khiến bọn chúng trở thành những thi thể bất động.
- Gia chủ.
Sau khi người của Tề Thiên Mặc và Tần Vô Song được đưa lên máy bay .
- Mặc
Một giọng nam vang lên từ phía buồng lái.
- Thần cậu rảnh rỗi vậy sao?
( Liên Thần - người đứng đầu Liên bang, bạn tốt của Tề Thiên Mặc )
- Ô, ai đây, cuối cùng cậu cũng chịu đụng vào phụ nữ rồi ha.
Liên Thần nhìn Tần Vô Song nằm ngủ trong vòng tay của Tề Thiên Mặc, do lúc nãy khi uống thuốc giảm đau có tác dụng phụ nên cô hoie buồn ngủ, Tề Thiên Mặc lo nên mới nói cô đi ngủ.
- Yo, cô gái này trông đẹp thật đó, chắc gặp phải chiến tranh như thế này hoảng sợ đến mức ngất luôn rồi hả.
- Cậu hơi nhiều chuyện đó!
- Phụ nữ của Mặc tôi nào dám nhiều chuyện chứ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi