CÔ VỢ SÁT THỦ BÌNH TĨNH LẠI CHÚT!


Không có gì, tôi chỉ muốn để con bé nói chuyện riêng với cha mẹ thôi.
Trông ngữ điệu của Eric rất vô tư, không có biểu hiện như đang nói dối.

Tề Thiên Mặc còn lâu mới tin nhưng anh cũng không muốn bới móc nhiều chuyện.
Anh không nói gì ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Eric.
- Sao lại không chứ? dây chuyền này thằng Eric cũng có một sợi, con cứ giữ lấy.
Rowan cười thản nhiên nói, đưa sợi dây vào tay Tần Vô Song, lúc này cô mới miễn cưỡng nhận lấy.

Ayena thấy cô còn hơi lúng túng thì cầm lấy sợi dây trong tay cô nhẹ nhàng đeo lên cổ cô.
- Cháu bà hợp với sợi dây này nhất.
Bà mỉm cười hiền từ, cháu gái của bà càng nhìn càng giống Adelia vừa xinh đẹp lại dịu dàng.
- Mấy năm nay cháu sống tốt không, chắc đã chịu khổ không ít, nếu năm đó...

Nói đến đoạn này thì ánh mắt Ayena trở nên đau thương, Tần Vô Song nhận thấy thì liền mỉm cười nhìn bà.
- Bà..chuyện của quá khứ đừng nghĩ đến nữa hiện tại con đã tìm được người rồi, sẽ không có chuyện xa cách nữa đâu.
Cô xoa dịu nỗi mất mát của bà, Rowan nhìn dáng vẻ trưởng thành của cô có chút nhói, không biết con bé đã trải qua nỗi đau đó như thế nào.

Mấy năm con bé sống sao mới có thể đối mặt với chuyện khủng khiếp đó.
- Vô Song, bây giờ chúng ta đã ở cạnh cháu rồi, có chuyện gì chỉ cần nói với ta đừng ngại, chúng ta là gia đình.
Rowan nói vô cùng yêu thương, Ayena nhìn cô gật đầu, họ không muốn thấy cháu gái họ một mình gánh vác tất cả mọi chuyện như thế này, sau sự việc của Adelia họ không muốn cô nhận thêm bất kì tổn thương nào nữa ông bà chỉ muốn thấy cô vô tư vui vẻ như mẹ nó lúc còn sống.
- Dạ..cảm ơn hai người..
Tần Vô Song thật sự rất vui khi biết ông bà lo lắng cho mình như thế này, cô thấy bản thân thật may mắn khi có gia đình, điều mà trước giờ cô nghĩ mình sẽ không bao giờ có được.
- Tại sao lại cảm ơn chứ, đừng khách sáo như thế...con không cần phải cảm kích chúng ta, chính chúng ta phải cảm ơn con, cảm ơn vì con đã không rời bỏ chúng ta...
Ayena xúc động mà nói, bà không muốn cháu gái khách sáo với bà.
- Vâng.
- Đúng rồi, hôm nay con ở lại ăn cơm cùng chúng ta đi.
- Dạ vâng.
Cạch
Cửa đằng sau mở ra, Eric bước vào trước theo sau là Tề Thiên Mặc.
- Cậu
- Ừm
- Thằng bé kia là vậy?
Ayena nhìn Tề Thiên Mặc đi sau, bà chưa thấy thuộc hạ nào của con trai mà tuấn tú đến vậy, trên người anh còn tỏa ra khí chất ngời ngợi nữa.
- Bà, anh đấy đi cùng con.
Tần Vô Song chủ động nói trước.


Ayena quay ra nhìn Rowan ánh mắt có ý tứ.
Thằng bé này được đấy.
..Ừm rất có khí thế.
Cháu gái tìm được người tốt đó.
Phải xem cậu ta như thế nào với Vô Song.
Hai người trao đổi ánh mắt ý tứ hiểu rõ ý nhau, không hổ là vợ chồng Windsor.
- Mẹ, cha hai người lộ quá đấy.
Eric lên tiếng, nhìn là biết hai người này định chốt Tề Thiên Mặc rồi đây.
- Thằng nhóc thối, thôi Vô Song đói rồi đúng không, ta chuẩn bị rất nhiều món ngon cho con đấy, đi thôi.
Ayena nói, Tần Vô Song đứng lên đỡ bà trước.
- Cậu nhóc cùng đi thôi.
Rowan vỗ vai Tề Thiên Mặc, anh không nói gì chỉ đi sau cô.
Phòng ăn của dinh thự rộng lớn, chạm khắc tinh xảo mang phong cách quý tộc phương Tây, đến Tần Vô Song còn trố mắt nhìn, không nghĩ dinh thự này có thiết kế đẹp như vậy, vậy thì rốt cuộc Windsor có địa vị thế nào ở nước Anh vậy?
- Ngồi xuống đi nào.

Tề Thiên Mặc kéo ghế trước cho cô, rồi mới kéo chiếc ghế bên cạnh cô ngồi vào.

Eric nhủ thầm không nghĩ Tề Gia lại "ga lăng" như vậy, mở mang tầm mắt nha.
Tần Vô Song nhìn trên bàn đủ thứ món, chay mặn cho đến hải sản đều đủ cả cái đống này cô ăn đến tháng sau còn chưa hết đó.

Vốn dĩ cô là người không hảo ăn uống nên không ăn nhiều lắm.
Ba người kia thi nhau gắp đồ ăn cho cô, đến nỗi đồ ăn chất đầy bát đây là muốn vỗ béo cô sao.
- Đủ..đủ rồi con không ăn hết đâu.
Cô rốt cuộc cũng phải bảo mọi người ngưng lại cứ thế này làm sao cô giải quyết hết đống đồ ăn trong bát chứ.
.......
Cô ở đó một buổi chiều đến tối mới về, Tề Thiên Mặc nhất quyết ở cạnh cô không chịu về trước..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi