CÔ VỢ SIÊU MẪU CỦA TỔNG TÀI NGHIỆN VỢ


Một đêm ngon giấc trôi qua.

Căn phòng phủ đầy ánh nắng dịu êm, ấm ấp của ngày mới.

Lục Mạn Y lúc này dường như đã tỉnh giấc, đôi hàng mi rung rinh dưới nắng mai rồi mở mắt đón chào ngày mới.

Cô lười nhát vươn người một cái rồi mới chịu ngồi dậy.

Trên giường đã không còn người nào khác nhưng vẫn có thể cảm nhận được một chút hơi ấm còn sót lại, có lẽ vừa rời đi cách đây không lâu.

Cô còn ngửi thấy mùi sửa tắm thơm tho, dễ chịu thoang thoảng trong căn phòng này.

“ Ủa mà đây là đâu?” Lục Mạn Y ngớ ngẩn tự hỏi mình một câu.

Đầu vẫn còn chút choáng váng, cô vẫn còn nhớ mang máng về tình hình tối qua: sau khi rời khỏi khu vườn của Vũ Minh Triết để mà trở lại buổi tiệc thì đã đụng phải thứ gì đó sau lại không nhớ ra gì nữa.

“Tên lừa đảo nào lại bắt cóc bà để tống tiền đấy à! Lão nương này nghèo lắm không có tiền cho các ngươi đâu.” Mạn Y lảm nhảm.

Gạt bỏ những suy đoán không khả thi trong đầu mình, cô để ý đến căn phòng: khung cảnh xung quanh rất sang trong, từng đồ vật nhỏ trong phòng này đều rất tinh tế và hoàn hảo, cách sắp xếp, bố trí cũng rất cẩn trọng.


Tone màu đen trắng tạo nên cảm khác khá lạnh lẽo.

Có thể đoán ra được chủ nhân nơi đây là một người cô đơn và nhạt nhẽo.

Sở thích này cũng gần giống cô rồi đấy! Phong cách và gu màu sắc đều hoàn toàn hợp.

“ Không tồi.”
Mà khoan đã, cô đang mặc cái quái gì thế này? Đồ ngủ sao? Còn chiếc đầm dự tiệc của cô đâu? Thế thì lại toang rồi, không lẽ tối qua cô uống say rồi làm hỏng chuyện nữa cơ à.

Phi thẳng vào phòng tắm rửa, khoác bừa một chiếc khăn rồi bước ra ngoài.

Cô đi đến mở một cánh cửa bước vào một căn phòng khác, tất cả đèn trong phòng cùng lúc tự động sáng lên.

Bên trong đều là quần áo và phụ kiện đắt tiền, không nổi tiếng thì là bản giới hạn.

Thật chịu chơi!
“ Thôi thì mượn ngươi một chiếc sơ mi mặt tạm vậy.” Lục Mạn Y mặt nó lên người trông nó cứ như một chiếc váy free size vậy.

Bởi vì thân hình cô quá nhỏ bé so với anh.

Sửa soạn xong mọi thứ cô mới ung dung bước xuống lầu.

Tới đâu thì tới, cô phải liều mình xem thử ai cả gan bắt cô tới đây.

Bóng dáng của người đàn ông ngồi bên dưới khá quen thuộc, giống như đã từng thấy ở đâu đó nhưng không nhớ rõ.

Hắn ta ăn mặc chỉnh tề và sạch sẽ, tóc tai gọn gàng, từ trên xuống dưới đều tỏa ra mùi tiền.

Đôi chân dài vắt chéo lên nhau, trên tay cầm một tách trà nóng thưởng thức.

Có vẻ như hắn đã nhận ra sự xuất hiện của cô ở đây từ lâu nhưng vẫn thờ ơ như không có gì sảy ra.

Đột nhiên hắn ta quay mặt lại nhìn cô, Lục Mạn Y đứng ngơ người một lúc lâu mới nhận ra người đó.

Hàn Thiên Ngạo, lại là hắn ta.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Lục Mạn Y đành giả vờ vui vẻ đi về phía hắn, ngồi xuống hỏi cho ra lẽ.

Hành động này của cô thật khiến anh phải bất ngờ, thay vì nổi giận lôi đình thì cô lại điềm tĩnh lại gần anh như vậy.

“ Em thấy trong người thế nào rồi?”
“ Đêm qua...”
Người kia còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Lục Mạn Y cướp lời: “ Là anh mang tôi về đây?”
“ Phải.

Em biết hết rồi à?”
Không đáp lại anh một lời nào, Lục Mạn Y xoay mặt nhìn đi hướng khác ngẫm nghĩ gì đó.

Quần áo trên người cô khiến anh chú ý, thứ mà cô đang mặc trên người là áo của anh.

Chiếc áo chỉ có thể vừa đủ che đi quả đào to tròn nhưng lại không đủ dài để che đi hết cặp đùi trắng nõn và đôi chân thon dài của Lục Mạn Y.

Phần cổ áo có chút rộng làm lộ đôi gò tuyết đang phập phồng theo từng nhịp thở bên trong, mơ hồ có thể thấy được cặp nụ hồng bé nhỏ đầy sức sống.

Mọi thứ đã làm cho thứ dã thú điên loạn bên trong anh nổi lòng trổi dậy.


Hàn Thiên Ngạo bổ nhào tới phía trước, ép cô dưới thân mình nằm xuống sofa, một tay giữ chặt lấy chiếc eo nhỏ, một tay đặt ngay sau gáy.

Cả hai bốn mắt nhìn nhau không chớp, Hàn Thiên Ngạo nghĩ thầm lại thêm mê đắm mỹ nhan người phụ nữ này nữa rồi.

Môi cô đột nhiên cảm nhận được cái mềm mại, lạnh lẽo, Lục Mạn Y mở to mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông đang tham lam mút lấy đôi môi đầy mật ngọt.

Chưa dừng lại ở đó anh còn muốn tiến thêm một bước đầu lưỡi bắt đầu di chuyển, tách lấy hàm răng trắng đều đi sâu vào khuấy đảo bên trong.

Bàn tay phía dưới lại giở trò sở khanh, dời lên bên trên ra sức nhào nặn.

Mây mù che mờ mắt cô, kh oái cảm bao chùm lấy toàn bộ thân thể, không thể cự tuyệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi