CÔ VỢ TÀI PHIỆT: TẠ THIẾU SỦNG THÀNH NGHIỆN

Chương 276

Đoàn người nhìn Tạ Mẫn Thận: Anh định đoạt đi.

Tạ Mẫn Thận: “Được, nhưng chỉ cần có người đến đón cô đi thì cô nhất định phải đi. Trong thời gian này cản trở công vụ của chúng tôi thì có thể trực tiệp đóng cửa, nghiêm trọng thì trực tiếp bắn chết.”

Ánh mặt trời cách lớp thủy tinh chiếu thẳng lên gương mặt xinh đẹp của Dương Nhiễm, cô ấy vô cùng tự tin: “Được, không thành vấn đè.”

Tạ Mẫn Thận: “Sao cô vào được?”

“Tôi tự mở cửa vào.”

“Cái gì? Chị dâu, sao chị lại có chìa khóa?” Gọi chị dâu đã thành thói quen, có cập dưới không có đầu óc trực tiếp gọi ra.

Tạ Mẫn Thận đạp cậu ta một cái cảnh cáo, Dương Nhiệm nghe xong lại rất đắc ý: “Gọi hay lắm, vì tiếng chị dâu này nên tôi sẽ nói cho cậu. Tôi đã sớm trộm chìa khóa, sau đó bản thân đi làm một chìa dự phòng, lỡ như hôm nào đó có đánh nhau, tôi còn có bọ: đến hang chuột, không. ngờ hôm nay lại dùng đến. Ha ha, vận là tôi thông minh, liệu sự như thần. Đại tá Tạ, tôi nói rồi, anh không được đuôi tôi đi đâu đó.”

Binh nhỏ trông coi chìa khóa là lính mới, tay cậu ta bịt đầu lại, không ngờ Dương Nhiễm lại lây trộm chìa khóa, thậm chí giữa bọn họ còn chưa từng tiếp xúc.

Tạ Mẫn Thận chìa bàn tay ra: “Chìa khóa đâu?”

Dương Nhiễm lắc lắc chìa khóa đong đựa trên ngón tay thon dài của cô ây, cô ý nói: “Sao tôi lại đưa cho anh chứ? Tôi trộm dựa vào bản lĩnh, anh dám lấy đi thì tôi còn chìa thứ ba thứ tư đó, ñữt Ỷ Tạ Mẫn Thận giận dữ thu tay lại, anh ây không ngừng cảnh cáo bản thân: Nhân nhịn, nói ít lại, bớt nói chuyện.

“Đội trưởng, chúng ta vẫn tiếp tục chứ?”

Dương Nhiễm hét lớn: “Hừ, các người tac họp à, vậy tôi lủi dọn giường trước, các người tiếp tục đi.”

Tạ Mẫn Thận phiền phức nhíu mày, nói lông mày anh ây có thể kẹp chết muôi cũng không quá đáng.

Căn cứ nào đó, người được phái đi điều tra thân phận của Tạ Mẫn Thận đã trở vê.

Quỳnh: “Anh Hùng đâu?”

Reese chỉ vào bên trong: “Bên trong, tôi khuyên anh đừng đi vào trong.”

Quỳnh tò mò: “Tại sao?”

Reese kéo Quỳnh ra ngoài, nói: “Chị Nhiễm lại bỏ chạy rồi.”

Quỳnh kinh ngạc: “Chị Nhiễm đã từng vê sao?”

Reese gật đầu: “Trở về rồi lại bỏ chạy, còn đốt phòng anh Hùng.”

“Đốt rồi à? Cũng không phải nổ tung, chị Nhiễm làm việc hiền hơn trước nhiều rồi. Nhưng Reese, tại sao anh lại sợ hãi như vậy?”

Reese cười giễu: “Hiền à? Ha, chị Nhiễm đã đốt quần áo của anh Hùng, áo sơ mi màu đỏ, nửa phòng thay để cũng không còn nữa. Anh Hùng đang nghĩ cách giết em gái cho đủ lên nhân đó.”

“Quỳnh, vào đi.” Trong phòng sách truyên ra âm thanh thâm người.

Quỳnh lắc đầu, theo bản năng lùi về phía sau, câu cứu nhìn Ta “Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của tôi sao?”

Reese thở dài, an ủi Quỳnh: “Để xem anh mang tin tức gì cho anh Hùng.”

Quỳnh tiến vào phòng làm việc, đầu tiên là nhìn xem nơi nào là an toàn nhất, thích hợp để chạy trốn nhát, có lẽ trúng đạn sẽ trốn ở đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi