CÔ VỢ TÀI PHIỆT: TẠ THIẾU SỦNG THÀNH NGHIỆN

Chương 367

Ông Vân vừa nhìn thấy biểu cảm của đứa nhỏ này lập tức đoán được đại.

khái: “Con à, gặp được đứa nhỏ Mẫn Hành tốt như vậy nên con mới hạnh phúc như vậy. Nói ra thì con tìm thấy đơn xin nghỉ học từ đâu vậy?”

“Đàm Nhạc đưa cho. Nói là một người bạn của anh ta, không biết Chu Yên lây từ đâu ra được Hư xin nghỉ học này, sau đó đưa cho anh ta, rồi chuyên cho con. Nhưng ba mẹ, hai người đừng nói cho người khác nha, hình như Chu Yên không muôn đề người khác biết là cô ta đưa. Có lẽ là sợ đấc tội với người khác.”

“Đàm Nhạc?” Ánh mắt ông Vân nhìn về phía bà Vân. Nếu thật sự là Đàm Nhạc thì cũng xem như là giúp bọn họ. Lời nói trong lòng ông Vân chỉ có bà Vân mới hiểu được, bọn họ giầu Vân Thư, đề cho CÔ ngoan ngoãn ngây thơ, không đề lục đục của thương nghiệp gây ô nhiễm cho cô.

“Con gái, con phải chuẩn bị quà đi cảm ơn Đàm Nhạc và bạn của cậu ấy, biết chưa?”

Vân Thự gật đầu: “Yên tâm đi ba mẹ, con muôn đợi cuối tuần đi với Tạ Mẫn Hành tới cửa cảm ơn Đàm Nhạc. Còn Chu Yên, Đàm Nhạc không cho con nói cho Tạ Mẫn Hành biết, dù sao thì riêng tư bạn bè cũng rất quan trọng.

Vậy thì nhờ Đàm Nhạc đi tặng quà vậy.

Công quán Hàn Lâm, Đàm Trung trở thành khách quen, ông ta ngôi trên sô pha dựa lưng vào gồi, Chu Yên thì nhìn giá cỗ phiếu Vân Thị từ từ hồi phục.

“Bạn học cũ, thế nào, tôi đoán không sai chứ.”

Đàm Trung không nhìn giá cổ phiếu, ông ta tò mò hơn: “Tại sao cô lại nhằm vào Vân Thư?”

Chu Yên nhạo báng: ˆ “Bạn học cũ, tôi đang giúp anh đây.”

Đàm Trung không tin.

Chu Yên sẽ không nói cho Đàm Trung biết mục đích thật sự của cô ta, lợi dụng l: lẫn nhau mà thôi, nên không thèm đề ý đến.

“Tin rằng ba mẹ Vân Thư đã tra được chuyện anh âm thầm thao túng giá cô phiêu, anh đoán xem bọn họ có tố cáo anh hay không?” Chu Yên đứng ở ban công, lắc lắc ly chân cao, nhìn Đàm Trung nhướng mày.

Đàm Trung cầm lấy rượu vang đỏ, mở ra rót cho mình một ly, đi tới trước mặt Chu Yên, chủ động chạm ly: “Vậy còn phải cảm ơn bạn học cũ, bọn họ sẽ không tố cáo tôi đâu. Con trai tôi vừa giúp con gái của bọn họ, không nề mặt sư cũng phải nê mặt Phật, nên bọn họ sẽ không đâu.”

Hôm nay bầu trời quang đãng, ánh nắng mặt trời chiếu sáng. từ trên cao.

Vân Thư lăn lộn trên giường rồi rời giường, tóc rôi bời: Không được, không thể suy sụp được.”

Cùng ngày, Vân Thư xin công ty trở lại làm việc.

Quản lý Mao báo cáo với Tần Ngũ, Tần Ngũ lại trưng cầu ý kiến của Tạ lão đại mới quyết định thứ hai tuần sau chính thức đi làm.

Vân Thư đã mấy ngày không gặp xuất hiện ở ảnh thị Giang Tả, mắt thầy thang máy chật ních người, Vân Thư đi lên bằng thang bộ, cô còn muôn quét dọn vệ sinh, nhưng đi muộn nên quét dọn không tiện.

An Kỳ nhìn bóng lưng đó, trong lòng lãm E bảm: “Người đó giống Vân Thư quá.

Vân Thư chạy đến vị trí, còn muốn quét dọn qua một lượt thì phát hiện vị trí của cô không nhiễm hạt bụi nào: “Sạch đến vậy sao.” Chỉ là trên bàn thiêu đi một phần nhân khi.

An Kỳ là cô gái rất rất nỗ lực, cô ta thường đến công ty đầu tiên, kết quả hôm nay cô ta lại là người thứ hai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi