CÔ VỢ TÀI PHIỆT: TẠ THIẾU SỦNG THÀNH NGHIỆN

Chương 425

Bà Tạ lau mặt, nói: “Tiểu Thư, cho mẹ mượn điện thoại của con dùng chút.”

Vân Thư đưa qua.

Bà Tạ gọi cho phu nhân Nam Cung nước Nam: “Mẹ, con là con gái mẹ.”

“Con đã quyết định ly hôn. Lúc còn trẻ những lời mà mẹ nói, con vẫn còn nhớ, nuôi dưỡng Mẫn Hành Mẫn Thận Mẫn Tây lớn rôi, hiện tại ba đứa trẻ đều có thể dựa vào bản thân, hiện tại Mẫn Hành đã rất thành công , Mẫn Thận cũng là anh hùng, bọn trẻ đều sẽ bảo vệ tốt cho Mẫn Tây.”

Trong phòng khách hoa lệ của nước Nam, một bà già mặt mày tinh xảo là lão phu nhân Nam Cung, bà ấy rũ mí mắt xuống, trong lòng cảm thán nói: Chung quy hôn nhân của đứa nhỏ cũng đã kết thúc.

“Con à, mẹ xin lỗi con, xin lỗi những lời đã nói với con lúc con còn trẻ. Bây giờ dù con làm gì, mẹ đều ủng hộ con. Em trai của chúng ta cũng sẽ luôn ủng hộ con.” Bà cụ mặt mày tinh xảo nói xong chậm rãi cúp điện thoại.

Bá tước Nam Cung tóc bạc đi xuống cầu thang, ông ấy hỏi: “Ai gọi vậy?”

“Con gái chúng ta, con bé muốn giải phóng, chúng ta phải chúc mừng con bé.” Phu nhân Nam Cung cười nói xong, đứng dậy tao nhã đi về phòng ngủ của mình.

“Giải phóng?” Bá tước Nam Cung khôngï hiểu là có ý gì, ông ấy lắc đầu bước ra cửa.

Vân Thư nhìn bà Tạ trong gương chiếu hậu MiHg chớp mặt: ‘Mẹ, mẹ vừa nói cái gì?

“Tiểu Thư, mẹ mệt rồi. Không muốn duy trì hôn nhân nữa. Đôi với mẹ, ông ấy là một xiềng xích, kiềm đến nỗi mẹ không thể thở được.”

Vân Thư đoạt lây điện thoại di động trong tay bà Tạ, lập tức gọi cho Tạ Mân Hành, ánh mắt cô trông rỗng nhìn vê phía trước.

Tạ Mẫn Hành bắt điện thoại, vừa nghĩ Vân Thư muốn dùng CỚ gì để nói cô tìm thấy bà Tạ, ý cười của anh từ nhẹ nhàng dần dần nông đậm.

“Alo.” Giọng nói của Tạ Mẫn Hành giỗng như cây vĩ cầm tao nhã, kéo ra những nốt nhạc dễ chịu mê người.

Vân Thư nuốt một ngụm nước bọt, cô nói: “Chồng ơi, anh đang ở đâu? Mau qua đây.”

Vừa nghe âm thanh này đã cảm giác không đúng. Tạ Mẫn Hành cầm lầy áo ki trên ghê đi ra ngoài: “Sao vậy? Đợi anh, anh sẽ đên ngay.”

Tài xế đã dừng xe sẵn trước cục giao thông đợi Tạ Mẫn Hành bắt cứ lúc nào.

“Chồng, mẹ muốn ly hôn.”

Thân thể Tạ Mẫn Hành cứng đờ, nửa ngày không nói lời nào, Tạ Mẫn Hành biệt rỗt cuộc mẹ cũng không chịu nồi nữa. Từ khi còn là một thiếu niên, anh đã khuyên mẹ ly hôn, mẹ anh nói anh vẫn BiUa tiếp quản Tạ Thị, bà ây không thể ly hôn.

Cho nên từ lúc mười mấy tuổi, Tạ Mẫn Hành đã có mục tiêu, anh muốn Tạ Thị, có tập đoàn Tạ Thị thì mẹ anh Sẽ ly hôn, sống cuộc sống của mình, anh cũng có năng lực bảo vệ em trai em gái.

Bà Tạ luôn yếu đuối, Tạ Mẫn Hành hận sắt không thành thép, anh thích bà Tạ sống tùy ý một chút, ít âm ức câu toàn. Cho nên khi gặp được Cao Duy Duy cứng cỏi trong bữa tiệc, anh rât hứng thú Cao Duy Duy gặp chuyện không thất bại, nên giao tiếp với cô ta, ở cùng cô ta.

Về sau mới biết hứng thú không phải là thích. Gặp được Vân Thư tiêu sái và quật CƯỜng, còn CÓ tự tin trời sinh.

trên người cô, dáng vẻ thông minh cổ quái, khiên Tạ Mân Hành chìm sâu trong mê muội.

Khi nghe mẹ quyết định ly hôn, Tạ Mẫn Hành không vui vẻ gì. Thì ra anh luôn ầm ï để bạ mẹ ly hôn, thật ra trong lòng lại rất để ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi