CÔ VỢ TÀI PHIỆT: TẠ THIẾU SỦNG THÀNH NGHIỆN


Đến buổi trưa ba người họ mới trở về nhà, Tạ Mãn Tây nhìn thây ba chữ nhà họ Tạ ở trên cửa ánh mắt sáng ngời: “Chị dâu.


Vân Thư: “Em đừng sợ, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, đừng nói nữa, nêu thật sự có đánh mắng thì chồng chị sẽ làm lá chắn cho em.

” Vân Thư hào phóng lôi Tạ Mẫn Hành ra tránh đạn, nói ra khiến anh tức giận không thôi.

Tạ Mẫn Hành nhìn thấy có một chiếc xe dừng ở trong sân: “Đừng lo lắng, anh hai em về rồi.


Vân Thư lại loạn rồi, sao lại còn có anh hai vậy? Rốt cuộc nhà họ Tạ có mây đứa trẻ chứ?
“Thật sao? Tốt quá rồi, anh trai, CÓ hai người ở đây thì em không cần sợ nữa.

” Tạ Mẫn Tây tin răng, anh hai của cô ây sẽ rât cưng chiêu cô ấy, sẽ không chút ghét bỏ.

Mỗi lần anh cả đều có giới hạn, có nguyên tắc, nhưng anh hai thì không, chiêu! Chiều tận trời! Cô ây sai anh ấy cũng chiều hết mức.

Vân Thư chát vấn từ sâu tận linh hồn: “Anh hai? Mẹ sinh ba đứa trẻ sao?”
Tạ Mẫn Tây gật đầu: “Đúng vậy.



Trong phòng khách, sau khi Tạ Mẫn Tây bước chân vào thì nhào vào lòng của Tạ Mẫn Thận: “Anh hai, anh về rôi.

Vốn âm thanh khàn khàn, nhưng bởi vì quá vui, nên âm thanh ra khỏi miệng chỉ có thể nghe được đại khái.

Tạ phu nhân với ông Tạ cả đêm khôiig ngủ, lại đến sân bạy đón con trại thứ hai, lúc này hai hỗc mắt đều nổi sợi tơ đỏ, Tạ Mẫn Tây nhìn thấy ba mẹ mệt mõi, không khống chế được mà rơi nước mắt.

Tạ Mẫn Tây bước đến trước mặt ba mẹ, quỷ xuống dưới đất: “Ba, mẹ, xin lỗi.


Lúc này, Tạ phu nhân cũng rơi nước mắt, bả ấy cảm thấy gì cũng không quan trọng, con cái trở về là ồn, bà ấy sẽ không chất vấn gì cả, chỉ cầu bình an: “Mẫn Tây, con trở về là được.

Không sao, mẹ không sao.


Hai anh em Tạ Mẫn Hành và Tạ Mẫn Thận nhìn nhau, đều mỉm cười, dùng sức ôm nhạu.

Tạ Mẫn Hành thân làm anh cả, đưa tay nắm lấy cánh tay Tạ Mẫn Thận, dùng.


nắm đám đắm nhẹ lên ngực , anh ấy: “Không tôi, lại chắc chăn rồi.


Tạ Mẫn Thận quen với việc hai tay chống eo, nhoẻn cười với Tạ Mân Hành: “Ấn uống trong đội tốt.


Vân Thư bên cạnh đứng nhìn, trong lòng cảm thán: Hừ hừ hừ, thiền lý khó dung, chú trẻ này mặt mày Tổ dấp tươi sáng rõ nét, cương nghị lạnh lùng, cho người ta cảm giác đầu tiên là dũng sĩ chính nghĩa, dáng người nhìn từ phía sau cao ngất, thân hình thon dài, Vân Thư nheo mắt dò xét: “Phải một mét chín nhỉ? Mẹ ôi, người của nhà họ Tạ đều không phải là người.

Đều là Thần.


Vân Thư khiếp sợ với nhan sắc của nhà họ Tạ, lập tức chỉnh lại quần áo của mình, trong lòng dự định phải để lại ân tượng tôt cho chú trẻ này, vừa xử được cô nhỏ, chú trẻ cũng nhìn cô như nước với lửa thì sau này sống ở nhà họ Tạ thế nào đây.

“Bỏ đi, vẫn là xử đẹp trước đã.


Tạ Mẫn Tây được Tạ Mẫn Thận dìu lên: “Mẫn Tây, nói xem sao vậy.


Tạ Mẫn Tây nhìn lấy Vân Thư đang cúi đầu tính toán ở phía sau, lại nhìn ánh mắt lo lắng của mọi người.

Tạ Mẫn Tây lầy dũng khí nói ra chuyện ngu dốt mà bản thân đã làm, thành thật tám chín phần, một hai phân còn lại, Tạ Mẫn Tây lựa chọn giầu đi.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi