CÔ VỢ TÀN TẬT CỦA TỔNG TÀI


Anna đứng một lúc rồi đi vào trong phòng tiệc.


Cô bước lên bục sân khấu và nói: "Xin chào tất cả mọi người.
Để góp vui cho buổi tiệc sinh nhật của Hàn tiểu thư đây.
Tôi có bài hát muốn tặng."

Cô nói tiếp: "Tôi được biết là...
phu nhân Hàn rất yêu chiều cô con gái nhỏ.
Tôi muốn hát bài này, là muốn tỏ lòng khâm phục sâu sắc giữa tình cảm của bà đối với cô Hàn đây."

"MUSIC!"

" Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào

Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào

Lời mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào

Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng Mẹ yêu

.........


Vẫn mong quay về vui vầy dưới bóng mẹ yêu."

" Bộp bộp bộp"

" Quả là giọng hát vàng."

" Anna cái gì cũng giỏi, vừa xinh đẹp lại còn đa tài."

Cô nói: "Tôi xin được kết thúc tại đây."

Cao Trường Cung nhìn cô bằng ánh mắt đa nghi.

Anh đã cho người điều tra kỹ càng mà vẫn chưa thể khẳng định Anna là Hàn Yên Nhi.


Cao Trường Phong từ đâu xuất hiện, đặt tay lên vai anh và nói: "Anh Hai, chắc do anh nghĩ ngợi quá nhiều mà thôi.
Em thấy cô gái này có giống Yên Nhi một chút nào đâu."

" Anh tin vào trực giác của mình.
Không thể sai được."

" Tùy anh."

Cao Trường Phong nhìn thấy Dạ Nhạc Doanh liền nói: "Chào chị dâu!"

Dạ Nhạc Doanh giật mình: "Chào...
chào cậu Phong!"

Cao Trường Phong nhếch mép: "Tôi nhìn chị cũng xinh đấy mà...
anh Hai tôi cứ chê.
Quả thật là..."

Cô ta nghe Cao Trường Phong nói vậy, trong lòng vô cùng vui, nói: "Cậu nói quá.
Nhan sắc của tôi sao sánh được với cô người yêu cũ của anh ấy." _ châm chọc

Cao Trường Cung tức giận: "Tốt nhất nên coi lại lời ăn tiếng nói đi.
Cô đừng tưởng mình xinh đẹp như Mị Nương mà này nọ."

Nói rồi anh cầm ly rượu đi ra chỗ khác.
Dạ Nhạc Doanh muốn chạy theo nhưng bị Cao Trường Phong ngan cản: "Ấy, chị dâu, chúng ta đang nói chuyện mà.
Sao lại đi đâu vậy? Chị cư xử như vậy...
thật là vô học."

Nghe Cao Trường Phong nói vậy, cô ta nói: "Tôi phải bám sát A Cung, nếu không anh ấy sẽ..."

" Chị yên tâm đi! Anh ấy không phải kẻ như vậy.
Chị đừng có lo.
Ở đây nói chuyện cùng tôi, chẳng phải vui hơn sao?"

" Cậu..."

Anna bước đến chỗ Hàn Tĩnh Chi và lấy ra sợi dây chuyền.
Cô nói: "Chào Hàn tiểu thư, cô thấy tôi hát có được không?"

Hàn Tĩnh Chi mỉm cười: "Cô là ca sĩ, giọng hát của cô là vàng là bạc.
Tất nhiên là cô hát rất hay rồi.
Đây là tiền cát sê."

Cô ta đưa một xấp tiền cho cô.
Cô khẽ nhếch mép: "Cô cất đi! Tiền thì tôi không thiếu.
Tôi có món quà muốn tặng cô."

Cô lấy ra sợi dây chuyền chuyền đã mua trước đó dơ trước mắt cô ta

" Đây là..."

Cô nói: "Đây là một chút quà nhỏ tôi món dành tặng cho cô.
Mong cô nhận cho."

Cô ta cầm tay sợi dây chuyền và nói: "Ôi! Nó đẹp quá.
Chắc đắt tiền lắm nhỉ?"

Cô châm chọc: "Tất nhiên rồi, sợi dây này rất đắt tiền nó là phiên bản giới hạn chứ...
đâu phải cái hộp bánh rẻ tiền được giao bán ở gắp nơi."


Cô ta nghe vậy liền sợ sệt: "Cô...
cô nói vậy là có ý gì?"

Cô cười gian xảo: "Cô đi theo tôi.
Tôi có chuyện muốn nói."

Nói rồi cô liền bước đi, Hàn Tĩnh Chi liền đi theo cô.


Ở một nơi khá hoang vắng không có ai trong khách sạn...


" Nói đi! Cô muốn gì?"

Cô lấy điện thoại ra và đưa cho Hàn Tĩnh Chi: "Bình tĩnh đi! Tôi cho cô xem cái này."

Cô mở đoạn clip vừa quay được cho Hàn Tĩnh Chi xem.
Cô ta ngạc nhiên và tìm chỗ xoá đoạn video.


" Xoá đi! Tôi còn nhiều lắm." _ cô giật lại điện thoại

Hàn Tĩnh Chi tức giận: "Cô...
cô muốn gì ở tôi?"

Cô cười gian ác: "Tôi chưa muốn gì ở cô cả.
Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, cô nên cẩn thận, sẽ có thể tôi sẽ đăng đoạn clip này lên trên mạng đó.
Ai mà biết được một đứa con gái có vẻ ngoài yếu đuối, tốt bụng, hiếu thảo lại là một kẻ nói dối, xấu xa tán tận lương tâm."

" Cô đang đe doạ tôi đó sao? Tôi và cô không thù không oán.
Tại sao cô lại nhắm vào tôi?"

" Tôi đang đe doạ cô đó.
Nhưng mà...
nói thật, cô giỏi diễn xuất ghê đó.
Nếu bây giờ cô mà làm diễn viên thì chắc nổi tiếng hơn tôi nhiều lắm.
Tôi cảm thấy uất ức thay cho chị cô quá.
Cô ấy chết mà phải chịu tiếng ác của thiên hạ thay cho đứa em gái."

Cô ta sợ hãi: "Sao cơ? Chị ta chết rồi sao?"

" Cô ấy chết, cô không vui à?"


Cô ta sợ hãi xanh mặt.


" Cô...
cô là hiện thân của Hàn Yên Nhi sao?"

Cô gật đầu và bĩu môi, nói: "Có thể nói là như vậy.
Tôi được lệnh từ âm phủ tới đây để thay Hàn Yên Nhi trả thù những kẻ đã làm cô ấy tổn thương."

Cô ta sợ hãi nắm chặt tay, mặt mày đổ mồ hôi, lấm la lấm lét.


" Tôi không tin.
Trên đời này thì làm gì có ma quỷ.
Làm gì có chuyện mà người từ âm phủ lên đây trả thù thay.
Đừng hù doạ tôi.
Tôi không sợ đâu!"

Mồm thì nói là không sợ mà mặt mày thì tát mét.


" Tin hay không tin thì tùy.
Lo mà bảo vệ bản thân cho tốt.
Tôi sẽ còn làm phiền cô dài dài đó."

Nói rồi cô rồi đi và cười một cách quái dị

"Hahahah"

Cô quay đầu lại: "Tôi quên chưa nói.
Cô về mà tu dưỡng đạo đức cho tốt vào để khi ngồi lên cái ghế chủ tịch thì không cảm thấy hổ thẹn lương tâm."


.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi