CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Cuối cùng buổi đấu giá cũng trở về tình huống bình thường.

Lúc này mọi người mới bắt đầu đấu giá, tiếng chuông lần lượt vang lên, nhưng lần này chắc chắn không nhanh như lúc nãy, giữa chừng vẫn có đoạn ngừng nghỉ.

Cuối cùng MC cũng quay lại quy trình báo giá như thường lệ, chứ không chiếu thẳng lên màn hình lớn.

Sau đó, không ai tới phá rối nữa, mấy món đồ đấu giá còn lại đều rất tâm thường, giá cả cũng phải chăng.

“Cuối cùng ngọn lửa chiến tranh cũng dập tắt rồi” Sở Bách Hà võ ngực thở phào nhẹ nhõm: “Tối nay thật sự quá kích thích, còn kích thích hơn lúc trước dì ra ngoài làm nhiệm vụ nữa”

Mặc dù trước đó cô có hơi lo lắng, nhưng vở kịch tối nay thật sự quá đặc sắc, nên cô rất thích.

Nhưng rõ ràng bạn nhỏ Đường Minh Hạo lại không vui cho lắm, cậu bé nghiêm mặt, trông hơi buồn bực.

“Bé cưng Minh Hạo, cháu sao vậy? Tối nay cháu đã toàn thắng cậu ba Dương mà, sao lại không vui thế?” Sở Bách Hà thấy Đường Minh Hạo buồn bực thì hơi kỳ lạ, cậu bé thắng rồi, hơn nữa còn thắng vang dội như thế, sao lại không vui chứ?

Đường Minh Hạo mím môi, không nói gì, mặc dù cậu bé thắng, nhưng lại không thu hút sự chú ý của Dương Tâm Chiêu như bé nghĩ.

Lúc nấy Dương Tâm Chiêu bỗng ngừng lại, rồi không còn động tĩnh nào khác như thế, đã chứng tỏ anh không để tâm đến bé.

Dương Tâm Chiêu lại phớt lờ bé lần nữa.

“Bé cưng Minh Hạo, cháu có chắc lát nữa phải nhờ cậu ba Dương trả tiền giúp chúng ta không?” Sở Bách Hà thật sự không hiểu suy nghĩ trong lòng bạn nhỏ Đường Minh Hạo, giờ cô đang nghĩ đến vấn đề thanh toán kế tiếp.

“Tất nhiên rồi ạ!” Đường Minh Hạo bỗng ngước mắt lên nhìn cô, rồi nhanh chóng đáp lại, rõ ràng giọng nói cũng lớn hơn rất nhiều.

“Bé cưng Minh Hạo, thật ra chúng ta cũng đấu khá ít đồ, hơn nữa số tiền cũng không nhiều, nên vẫn có thể tự giải quyết được, hay là chúng ta đừng làm phiền cậu ba Dương nữa được không?” Sở Bách Hà nghĩ đến màn tranh giành quyết liệt giữa bọn họ và cậu ba Dương, rồi cuối cùng bọn họ vẫn phải nhờ anh thanh toán dùm.

Đến lúc đó liệu cậu ba Dương có xé xác bọn họ ngay không?

Lúc nấy bọn họ chỉ đấu hơn 600 tỷ, nên cũng không tính là nhiều, cô hoàn toàn có thể giải quyết được số tiền này.

“Không được, chúng ta nhất định phải nhờ Dương Tâm Chiêu trả tiền” Nhưng bạn nhỏ Đường Minh Hạo lại rất kiên trì.

Lúc nấy cậu bé tranh giành kịch liệt với Dương Tâm Chiêu như vậy, nhưng anh lại hoàn toàn xem nhẹ cậu bé, như thể những chuyện trước đó chưa từng xảy ra.

Tất nhiên cậu bé không thể từ bỏ như vậy được.

Cậu bé muốn đợi lát nữa nhờ Dương Tâm Chiêu trả tiền giúp mình, chắc chắn chuyện này sẽ thu hút sự chú ý của anh, đến lúc đó anh không thể phớt lờ bé được nữa đúng không?

Mặc dù Đường Minh Hạo đã nói rõ là thử thách Dương Tâm Chiêu, nhưng thật ra trong lòng cậu bé luôn muốn thu hút sự chú ý của anh, muốn được anh coi trọng.

Đối với một đứa trẻ từ nhỏ đã không có ba ở bên mà nói, thật ra trong lòng cậu bé càng khao khát tình thương của ba, nhưng đồng thời cũng sợ hãi, sợ sẽ không được ba yêu thương, sợ ba sẽ không thích mình.

Từ nhỏ Đường Minh Hạo đã kiên cường, thông minh, nhưng cũng nhạy cảm hơn những đứa trẻ bình thường rất nhiều!

Đây mới chính là lý do Đường Minh Hạo chưa chịu nhận Dương Tâm Chiêu làm ba.

Dương Tâm Chiêu càng phớt lờ cậu bé, thì trong lòng cậu bé càng buồn bực, càng nghĩ cách thu hút sự chú ý của anh.

Sở Bách Hà nhìn Đường Minh Hạo, miệng mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại lời nói đã tới bên miệng.

Bé cưng Minh Hạo kiên trì như vậy, chắc chắn cô không thể khuyên nhủ cậu bé được.

Cô chỉ mong đến lúc đó cậu ba Dương có thể nương tay, đừng đối xử quá tàn nhãn với họ.

Lúc này trong phòng bao số 10, Thành thiếu chủ cũng đang buồn bực nói: “Chuyện này cứ thế kết thúc à, rốt cuộc người trong phòng bao số 11 bị gì vậy? Dương Tâm Chiêu đang nghĩ gì thế?”

Giờ Thành thiếu chủ thật sự không hiểu, rõ ràng người trong phòng bao số 11 đang nhắm vào Dương Tâm Chiêu, sao lại kết thúc như thế chứ?

“Cậu ba Dương đã thu tay rồi, nên người trong phòng bao số 11 không thể mượn đề tài để sinh sự được nữa, tất nhiên phải kết thúc rồi” Ngược lại Cường khá bình tĩnh, thành thật trả lời.

“Cậu nói thử xem rốt cuộc người trong phòng bao số 11 là ai?” Mắt Thành thiếu chủ lóe lên, có vẻ rất hứng thú: “Đáng tiếc đó chỉ là một người phụ nữ, bằng không tôi thật sự muốn đi làm quen một chút”

Thành thiếu chủ chưa từng tin tưởng năng lực của phụ nữ, trong mắt anh, phụ nữ là một danh từ rắc rối, nên bình thường anh ít khi tiếp xúc với phụ nữ.

Còn cô cả nhà họ Đường thì xem như là ngoại lệ, chủ yếu là vì anh biết cô có thể là con gái thành chủ, nên mới bắt đầu chú ý, đến khi nghe thấy những chuyện về cô, anh càng tò mò về cô hơn.

Càng biết nhiều chuyện về cô cả nhà họ Đường, anh càng tò mò về cô hơn, rồi anh nhận ra thật ra cô không giống như mấy người phụ nữ khác.

Tất nhiên con gái thành chủ phải khác người bình thường rồi.

Còn mấy cô gái khác vẫn là một danh từ rắc rối trong mắt Thành thiếu chủ.

Khóe miệng Cường khế giật, anh cảm thấy có lẽ Thành thiếu chủ nhà mình sẽ ở giá suốt đời.

Phụ nữ thì sao chứ? Bọn họ cũng rất lợi hại đó.

Mấy đồ đấu giá còn lại vốn cũng không nhiều, mặc dù tốc độ đấu của mấy người khác không nhanh bằng mấy người cậu ba Dương, nhưng cũng không lãng phí quá nhiều thời gian.

Giờ trên sân khấu, MC đang giới thiệu đây sẽ là món đồ đấu giá cuối cùng trong buổi tối hôm nay.

Đường Minh Hạo liếc nhìn đồ đấu giá trên sân khấu, rồi lại vô thức nhìn lướt qua phòng bao Dương Tâm Chiêu, tất nhiên cậu bé không thể nhìn thấy tình huống trong phòng bao rồi.

“Cháu xuống xe đợi dì trước, chuyện còn lại cháu giao cho dì đấy” Đường Minh Hạo trượt xuống ghế, rồi đứng thẳng người định rời đi.

“Bé cưng Minh Hạo, ý cháu là sao?” Sở Bách Hà ngẩn người, chuyện gì đang diễn ra vậy?

Sao lại giao hết chuyện còn lại cho cô?

Chuyện còn lại là chuyện gì? Giờ đã đến món đồ đấu giá cuối cùng rồi, vậy chuyện còn lại chẳng phải chỉ còn trả tiền thôi à?

Ban đầu bé cưng Minh Hạo đã hạ quyết tâm để cậu ba Dương trả tiền giúp họ, nhưng giờ cậu bé lại giao cho cô là sao?

Cậu bé định để cô ra mặt nói cậu ba Dương trả tiền à?

“Dì đến nhờ Dương Tâm Chiêu trả tiền giúp chúng ta đi ạ!” Đối diện với ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên của Sở Bách Hà, Đường Minh Hạo chỉ hờ hững đáp lại một câu.

“Sao lại là dì? Sao cháu không tự đi đi? Chẳng phải cháu tự đi tới đó sẽ tốt hơn à?” Sở Bách Hà thật sự không thể nhìn thấu tâm tư Đường Minh Hạo, chẳng phải cậu bé muốn thu hút sự chú ý của Dương Tâm Chiêu à?

Giờ chẳng phải bé cưng Minh Hạo đích thân đi tới đó sẽ có hiệu quả hơn à?

“Cháu muốn đợi chú ấy tới tìm cháu!” Đường Minh Hạo mỉm cười, cậu bé không thể tới thẳng đó gặp mặt Dương Tâm Chiêu được, mà muốn anh phát hiện ra mình, rồi tới tìm mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi