CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Cục cưng Minh Hạo, là con không để cho dì nói cho cậu ba Dương biết sự thật. Nếu con đã không muốn để cho dì nói cho cậu ba Dương biết sự thật thì tại sao còn phải đợi cậu ba Dương chứ?”

“Con không có đợi ông ta. Con chỉ là thuận miệng hỏi thôi.” Đường Minh Hạo cúi đầu, tiếp tục thao tác điện thoại di động của mình, chỉ là cậu bé không chơi game nữa. Lúc này nếu nghe kỹ sẽ phát hiện giọng nói của cậu bé có vẻ hơi mất mát.

“Há, vậy mà dì còn tưởng con đang đợi cậu ba Dương nữa chứ. Không phải đợi anh ta thì được rồi.” Sở Bách Hà nhớ tới phản ứng lúc trước của cậu ba Dương khi cô ta nói tới Đường Minh Hạo, cô ta vẫn không khỏi hoảng sợ.

“Ông ấy trả tiền chưa?” Đường Minh Hạo ngẩng đầu lên làn nữa, trong ánh mắt nhìn về phía Sở Bách Hà lại dấy lên ánh sáng.

“Trả rồi.” Sở Bách Hà gật đầu, tuy cô ta thấy cậu ba Dương không muốn trả tiền lắm, nhưng cuối cùng cậu ba Dương vẫn trả rồi.

“Ông ta trả tiền mà không hỏi gì sao?” Đường Minh Hạo sững sờ, ánh mắt hơi lóe lên. Cậu bé vì đợi Dương Tầm Chiêu nên mới ngồi mãi trong xe, cậu chờ Dương Tầm Chiêu phát hiện ra sự tồn tại của cậu nhưng bây giờ Dương Tầm Chiêu đã trả tiền rồi mà lại không tìm cậu bé?

Tại sao lại như vậy?

Việc này hoàn toàn khác với dự đoán của cậu.

Rốt cuộc đã xảy ra sai sót chỗ nào chứ?

“Hỏi cái gì? Con muốn cậu ba Dương hỏi cái gì?” Sở Bách Hà đã lên xe, đang lúc thắt dây an toàn nghe thì được lời của bạn học Đường Minh Hạo cô ta không khỏi quay đầu nhìn Đường Minh Hạo một cái.

“Dì có nhắc đến cháu với ông ấy không?” Đường Minh Hạo nghiêm túc suy nghĩ một hồi. Cậu bé đang nghĩ có phải Sở Bách Hà không có nhắc cậu bé với Dương Tầm Chiêu hay không?

“Có nhắc, dì đương nhiên có nhắc đến chứ.” Sở Bách Hà liên tục gật đầu, cô sợ Đường Minh Hạo không tin tưởng, lại vội vàng bổ sung thêm một câu: “Sao dì có thể không nghe theo lời dặn của con được chứ?”

“Vậy ông ấy cũng không hỏi tới con à?” Ánh mắt Đường Minh Hạo lóe sáng, trên mặt rõ ràng nhiều thêm vài phần bất ngờ.

Nếu Sở Bách Hà đã nhắc tới cậu bé với Dương Tầm Chiêu, lẽ nào Dương Tầm Chiêu không hỏi thêm chút thông tin nào sao?

“Hỏi, đương nhiên là có hỏi.” Sở Bách Hà thở hắt ra: “Cục cưng Minh Hạo, may nhờ con rời đi trước. Con là không biết phản ứng của cậu ba Dương khi nghe dì nhắc tới con đâu, đúng là hù chết người.”

“Dì có ý gì?” Đường Minh Hạo hơi run run, không rõ hỏi: “Cái gì hù chết người?”

“Phản ứng của cậu ba Dương lúc đó thực sự quá mức đáng sợ. Lúc đó dì rõ ràng cảm thấy sát khí. Cảm giác đó giống như nghe đến tên của kẻ thù, thật là đáng sợ.” Sở Bách Hà không hề phóng đại chút nào. Lúc đó cậu ba Dương quả thật đã phản ứng như vậy.

“Tại sao?” Lần này Đường Minh Hạo đúng là hoảng sợ. Dương Tầm Chiêu xem cậu là kẻ thù? Tại sao?

“Dì cũng không biết?” Sở Bách Hà cũng không hiểu rõ vấn đề này.

“Lẽ nào ông ấy biết sự tồn tại của con?” Đường Minh Hạo rất nghiêm túc suy nghĩ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng lộ ra vẻ nghiêm nghị.

“Dì cảm thấy không hẳn là như vậy. Cho dù con chọc cậu ba Dương, nhưng dù sau các người cũng là ba con ruột, cho dù cậu ba Dương có giận đến đâu đi nữa thì cũng không thể nào xem con là kẻ thù được, không thể nào cả người đầy sát khí như vậy.” Sở Bách Hà liên tục phủ định lời của Đường Minh Hạo, dù sau cũng là ba con ruột, cậu ba Dương không đến nỗi ác như vậy đâu.

Cho dù không nể mặt con trai ruột thì cũng phải nể mặt của Thanh Thanh, Minh Hạo là báu vật trong lòng Thanh Thanh đấy, chỉ mỗi việc này thôi cậu ba Dương đã không dám làm gì Đường Minh Hạo rồi.

“Vậy tại sao ông ấy lại phản ứng như vậy khi nghe đến tên con?” Sau khi Đường Minh Hạo nghe Sở Bách Hà giải thích, tâm trạng dường như càng thêm phiền muộn.

“Dì nghĩ có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì không? Nhìn phản ứng lúc đó của cậu ba Dương, chắc hẳn là biết sự tồn tại của con. Ý của dì là trước đây chắc hẳn cậu ba Dương đã nghe tên của con, chính là không biết trong lòng cậu ba Dương con là tồn tại theo kiểu nào? Có phải cậu ba Dương đã hiểu lầm gì không?” Sở Bách Hà bắt đầu phân tích, cô ta cảm thấy khả năng cậu ba Dương hiểu lầm khá cao.

Đường Minh Hạo hơi nhíu mày, nhất thời không nói gì.

“Cục cưng Minh Hạo, con làm thế nào để tránh thoát tất cả hệ thống camera của Hồng Nguyệt Lâu vậy?” Sở Bách Hà nghĩ đến lúc trước cậu ba Dương cho người đi kiểm tra camera nhưng lại không kiểm tra ra được Đường Minh Hạo, cho nên cô rất tò mò về việc này.

Làm sao cục cưng Minh Hạo làm được?

“Cái gì? Con không cố ý tránh né hệ thống camera của Hồng Nguyệt Lâu, hơn nữa con cũng không biết camera của Hồng Nguyệt Lâu được lắp ở chỗ nào, thì làm sao con cố ý tránh né được chứ?” Đường Minh Hạo nhìn Sở Bách Hà, hơi nghi ngờ không rõ.

“Không có sao? Trước đó lúc cậu ba Dương cho người đi kiểm tra hệ thống camera của Hồng Nguyệt Lâu nhưng lại không kiểm tra ra được gì, không phát hiện được con. Con không tránh né camera thì tại sao trong camera lại không phát hiện được con chứ?” Hai mắt Sở Bách Hà trợn tròn, khó tin.

“Con là sau khi dì đi vào Hồng Nguyệt Lâu liền lặng lẽ tiến vào Hồng Nguyệt Lâu, sau đó lặng lẽ tiến vào phòng VIP của dì đấy nhưng con thật sự là không cố ý tránh né camera.” Đường Minh Hạo nhăn mày. Hôm này mà nói là thử thách của Dương Tầm Chiêu, nhưng cậu bé vẫn hy vọng Dương Tầm Chiêu có thể phát hiện sự tồn tại của cậu, cho nên cậu không hề cố trốn tránh camera.

“Con không cố ý trốn đi nhưng trong hệ thống camera không có cái nào phát hiện được con sao? Rốt cuộc việc này là thế nào?” Sở Bách Hà híp mắt trên mặt nghiêm túc hơn mấy phần: “Là ai đã động chân động tay sao?”

“Nếu thật là có người động chân động tay, lại là người nào? Hắn lại là mục đích gì đây?” Sở Bách Hà suy tư, biểu hiện cũng trở nên nghiêm nghị: “Việc dì dẫn con đến Hồng Nguyệt Lâu người biết không biết nhiều, ngay cả mẹ con cũng không biết đừng nói chi đến người ngoài, việc này đúng là hơi kỳ lạ.”

“Dì Bách Hà, nếu thật sự giống như dì đoán, vậy có phải người luôn âm thầm theo dõi chúng ta chằm chằm?” Đường Minh Hạo từ trước đến giờ rất thông minh, hơn nữa lại cực kỳ mẫn cảm, cậu bé mơ hồ cảm giác được chuyện không đúng!

“Chuyện này con không cần phải để ý, dì sẽ điều tra rõ ràng.” Sở Bách Hà nhìn thấy dáng vẻ trịnh trọng Đường Minh Hạo, trong lòng không đành lòng. Dù sao cục cưng Minh Hạo cũng chỉ mới là đứa bé năm tuổi, những chuyện này không nên để Minh Hạo bận tâm.

Tối hôm nay, vốn dĩ Đường Minh Hạo là đến tìm cậu ba Dương, không ngờ lại xảy ra chuyện này. Nếu đã xảy ra chuyện này đương nhiên phải điều tra cho rõ, có lẽ sẽ điều tra ra được manh mối gì cũng nên.

Dù sao gần đây có không ít người nhìn chằm chằm vào nhà họ Đường, khắp nơi đều nhắm vào nhà họ Đường.

Nói không chừng, kế hoạch tối nay của Đường Minh Hạo có thể dẫn ra những người vẫn luôn muốn hại nhà họ Đường đang nấp ở phía sau. Đó cũng là một thu hoạch bất ngờ.

Hi vọng đến thời điểm có thể điều tra ra được một ít manh mối hữu ích.

Sở Bách Hà nghĩ tới chuyện tối nay có thể có người sở sau lưng động tay động chân, cô ta liền nâng cao cảnh giác hơn, không dừng xe lâu, cô ta lập tức lái xe rời đi.

Cùng lúc đó, Dương Tầm Chiêu dẫn theo Cố Ngũ đã ra khỏi cửa lớn của Hồng Nguyệt lâu. Xe của Dương Tầm Chiêu không đậu dưới tầng hầm mà là đậu bên ngoài cổng lớn của Hồng Nguyệt Lâu.

“Lão đại, đó không phải là cô Sở sao?” Cố Ngũ cũng nhìn theo ra ngoài cửa sổ, sau đó trùng hợp nhìn thấy Sở Bách Hà đang lái xe.

Sở Bách Hà mới từ bãi đậu xe tầng hầm chạy lên, cho nên không đóng cửa sổ, từ hướng này nhìn sang có thể nhìn rõ ràng tình hình trong xe.

Cậu ba Dương cũng nhìn về phía đó cho nên đương nhiên cũng nhìn thấy Sở Bách Hà đang lái xe rời đi.

Sau đó…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi