CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Dương Tầm Chiêu mới nói gì?

Trai bao? Anh nói con trai anh là trai bao?

Dương Tầm Chiêu con trai cô là trai bao!

Dương Tầm Chiêu, anh dám nói lại lần nữa không?

Hàn Nhã Thanh hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng của mình, nhắc nhở mình phải bình tĩnh, giờ Dương Tầm Chiêu chẳng khác gì đứa bé ba tuổi, nên cô có nổi giận với anh cũng vô ích.

Đầu bên kia cậu ba Dương không nghe thấy câu trả lời của cô, thì tâm trạng càng không vui, cô không nói gì có nghĩa là bị anh nói trúng tim đen rồi.

“Em thích tên trai bao đó?” Giờ rõ ràng cậu ba Dương đang rất tức giận, người đã mất hết lý trí, nên lại thốt ra một câu như thế.

Thư ký Lưu nghe tổng giám đốc nhà mình nói thế, thì mắt hơi lóe lên, sao tổng giám đốc lại hỏi mợ chủ như thế, anh ấy hỏi vậy chẳng khác nào đang nghi ngờ, không tin tưởng mợ chủ.

Chắc chắn mợ chủ sẽ nổi giận!

Mợ chủ là người kiêu ngạo, lại là độc lập như thế, chắc chắn không muốn mình bị người khác nghi ngờ, nhất là người mà mình tin tưởng.

Giờ mợ chủ đã chấp nhận tổng giám đốc, nên chắc chắn sẽ tin tưởng anh ấy, thế mà anh ấy lại nghi ngờ mợ chủ, e rằng chuyện này sẽ khiến cô ấy đau lòng.

Thư ký Lưu cảm thấy tổng giám đốc thật sự quá kích động rồi, anh ấy không nên nói những lời này mới phải.

Hơn nữa tổng giám đốc nói người ta là trai bao gì đó, anh ấy chưa từng gặp mặt Đường Minh Hạo, sao lại người ta là trai bao thế?

Anh cảm thấy tổng giám đốc nên gặp mặt Đường Minh Hạo trước, rồi hẵng quyết định!

Đầu bên kia, Hàn Nhã Thanh nghe Dương Tầm Chiêu nói thế thì bật cười, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, từ tốn nói từng câu từng chữ: “Trước giờ em luôn thích trai bao nhất, chẳng lẽ anh không biết à?”

Lúc nãy Dương Tầm Chiêu nói con trai cô là trai bao, giờ còn nghi ngờ cô nữa? Cô thật sự không còn gì để nói nữa rồi.

Dương Tầm Chiêu: “…”

Cô đang thẳng thắn thừa nhận ư?

Giờ cậu ba Dương không biết diễn tả tâm trạng của mình thế nào, anh lớn thế này rồi, nhưng chưa từng buồn bực như lúc này.

Anh cảm thấy lời thừa nhận thẳng thắn của cô lúc nãy như một nhát dao, đâm thẳng vào trái tim anh, khiến anh đau nhói.

“Nên Đường Minh Hạo vừa về, em, em sẽ…” Cậu ba Dương vẫn muốn hỏi thêm một câu nữa, anh muốn hỏi cô, có phải Đường Minh Hạo vừa về, cô sẽ lựa chọn anh ta đúng không.

Nhưng cuối cùng cậu ba Dương vẫn không hỏi, vì anh không nói ra được.

Mặc dù cậu ba Dương vẫn chưa nói hết, nhưng người thông minh như Hàn Nhã Thanh vẫn hiểu rõ hàm ý của anh.

“Anh đang muốn hỏi em có phải sẽ lựa chọn Đường Minh Hạo đúng không?” Hàn Nhã Thanh bổ sung nửa câu tiếp theo của anh, rõ ràng Dương Tầm Chiêu đang nghĩ như vậy.

Cậu ba Dương mím chặt môi, nhất thời im lặng.

“Dương Tầm Chiêu, em nói cho anh biết, dù là lúc nào, thì Minh Hạo cũng là người quan trọng nhất trong tim em.” Hàn Nhã Thanh nói chắc như đinh đóng cột, bởi vì chuyện này vốn chẳng có gì khả nghi cả.

Tất nhiên trong tim cô, con trai cô là người quan trọng nhất rồi.

Nhưng giờ cô cố ý nói câu này cho Dương Tầm Chiêu nghe.

Cô nói vậy vẫn chưa rõ à? Nếu Dương Tầm Chiêu đừng vì ghen tuông mà mất đi lý trí, chỉ cần anh tin cô, thì cô nghĩ có lẽ anh sẽ bình tĩnh suy nghĩ kỹ lưỡng câu nói này của cô.

Đến lúc đó chắc hẳn Dương Tầm Chiêu sẽ biết được mọi chuyện.

Tất nhiên, nếu Dương Tầm Chiêu chỉ nghĩ đến việc ghen tuông, vẫn luôn hiểu lầm cô, vậy thì chứng tỏ anh hoàn toàn không tin cô.

Cậu ba Dương nghe Hàn Nhã Thanh nói thế thì cả người nhất thời cứng đờ, tay không ngừng nắm chặt điện thoại, thoáng chốc điện thoại đã bị bóp đến móp méo.

Nhưng chất lượng điện thoại khá tốt, vẫn có thể duy trì cuộc gọi được.

“Vậy còn anh?” Cậu ba Dương đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi một câu như thế, cô nói Đường Minh Hạo mãi mãi là người quan trọng nhất trong tim cô, vậy còn anh?

Trong tim cô, anh có vị trí thế nào? Từ đầu đến cuối cô đặt anh ở đâu?

“Bản thân anh vẫn chưa hiểu rõ à?” Mắt Hàn Nhã Thanh khẽ lóe lên, thái độ của cô vẫn chưa đủ sáng tỏ à? Rõ ràng cô đã đồng ý với anh, muốn ở bên anh rồi mà.

Thái độ như vậy vẫn chưa đủ ư?

Hễ là người hiểu rõ cô thì đều biết, cô luôn một lòng một dạ với mọi người và mọi chuyện, không bao giờ có suy nghĩ hai lòng.

Giờ Dương Tầm Chiêu lại hỏi cô câu này?

Rốt cuộc anh không tin tưởng cô đến nhường nào?

Dương Tầm Chiêu hơi ngẩn người, nhất thời không nói gì nữa, anh nhíu chặt mày, như thể đang suy tư điều gì đó.

Mà lúc này Đường Minh Hạo cũng trở về, đang bước vào nhà.

Hàn Nhã Thanh thấy bạn nhỏ Đường Minh Hạo đã về, thì mỉm cười nói với Dương Tầm Chiêu ở đầu bên kia: “Cục cưng Minh Hạo nhà em về rồi, anh còn chuyện gì nữa không? Nếu không em cúp máy trước đây.”

Dám bôi nhọ con trai cưng của cô, còn không tin tưởng cô nữa, cô phải nói rõ chuyện này với anh mới được, tất nhiên phải tìm lúc nào đó gặp mặt để nói rõ.

Đương nhiên giờ cô phải hỏi Đường Minh Hạo trước là đã xảy ra chuyện gì?

Hàn Nhã Thanh nói xong, Dương Tầm Chiêu chưa kịp phản ứng lại, cô đã cúp máy.

Cậu ba Dương nhìn cuộc gọi đã bị cắt đứt với vẻ mặt mơ màng!

Anh gọi cô để làm gì chứ?

Để anh hứng chịu một bụng lửa giận ư?

Cô cứ thế cúp điện thoại của anh?

Hơn nữa cô vừa mới nói gì?

Cô nói cục cưng Minh Hạo của cô về rồi?

Cục cưng Minh Hạo của cô?

Cô có thể gọi anh ta thân mật hơn nữa không?

Quả nhiên là trai bao!

Hơn nữa vì Đường Minh Hạo quay về, mà cô cúp điện thoại của anh.

Đợi đã.

Cô mới nói Đường Minh Hạo về rồi?

Ý cô là Đường Minh Hạo tới tìm cô?

Không ngờ Đường Minh Hạo còn ngang nhiên tới tìm cô?

Đúng là muốn chết mà!

“Chúng ta tới nhà chính nhà họ Đường.” Cậu ba Dương cất điện thoại đã bị anh bóp đến hơi biến dạng, rồi nghiến răng nghiến lợi nói.

Tên Đường Minh Hạo này dám tới tận nhà tìm cô?

Được! Được lắm!

Anh cũng muốn xem thử, rốt cuộc Đường Minh Hạo đó là thần thánh phương nào?

Để xem Đường Minh Hạo đó có bản lĩnh thế nào?

“Tổng giám đốc, tôi cảm thấy anh nên bình tĩnh lại trước đã, nếu anh đi gặp mợ chủ với tình trạng này, e rằng sẽ không ổn.” Giờ thư ký Lưu đã bị tổng giám đốc nhà mình dọa đến mức run lẩy bẩy, nhưng anh vẫn cảm thấy mình nên khuyên nhủ anh ấy một chút.

Lúc nãy tổng giám đốc nói mợ chủ như thế, chắc chắn sẽ khiến cô ấy sẽ tức giận, hơn nữa giờ rõ ràng anh ấy cũng đang nổi nóng, nếu anh ấy đi gặp mợ chủ trong tình trạng này, ngộ nhỡ hai người đánh nhau thì sao?

“Sao lại không ổn? Chẳng lẽ giờ tôi không thể đi tìm cô ấy à?” Giờ cậu ba Dương thật sự đang nổi nóng, nên không nghe lọt câu nào cả, hơn nữa anh đã mất hết lý trí, cũng không nghe ra hàm ý trong câu nói của thư ký Lưu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi