CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Đương nhiên, câu này của Trình Nhu Nhu không được coi là thăm dò, bởi vì cô ta hỏi quá thẳng thừng.

Bà Ngụy sững sờ, mặc dù bà ta nhìn ra, cô công chúa này cũng chẳng ra gì, nhưng bà ta không ngờ cô ta lại hỏi thẳng như vậy.

“Tôi vừa giới thiệu rồi, Nhã Thanh là viên ngọc quý của nhà họ Ngụy chúng tôi.” Bà Ngụy rời mắt, nhìn sang phía Hàn Nhã Thanh, trên mặt lộ rõ ý cười: “Nói như thế này mới đúng, trong mắt tôi, Nhã Thanh còn quan trọng hơn cả viên trân châu.”

Bà Ngụy không biết vì sao cô công chúa này lại hỏi như vậy, nhưng bà ta nhìn thấy khi nãy, ánh mắt cô công chúa của Qủy Vực Chi Thành nhìn Nhã Thanh rõ ràng không thân thiện cho lắm.

Suy cho cùng, bà Ngụy cũng là một người thông minh, nếu như cô công chúa của Qủy Vực Chi Thành này đã đặc biệt đến đây để thăm dò, vậy thì bà ta sẽ nói rõ ràng hơn một chút.

Trình Nhu Nhu nghe thấy lời này của bà Ngụy thì lập tức sửng sốt, sắc mặt rõ ràng thay đổi. Cô ta vốn dĩ là loại phụ nữ không có đầu óc, nên không biết cách che giấu cảm xúc của mình, vì thế phản ứng của cô ta đã bị bà Ngụy thu hết vào tầm mắt.

Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh cũng thấy rõ, thật ra ánh mắt đầu tiên khi Trình Nhu Nhu nhìn cô, cô đã cảm nhận rõ, Trình Nhu Nhu coi cô là kẻ thù. Mặc dù cô không biết vì sao Trình Nhu Nhu lại nhìn cô như nhìn kẻ thù như vậy? Nhưng cô biết rõ phán đoán của mình không sai.

Nhưng lời nói khi nãy của Trình Nhu Nhu cộng thêm phản ứng của cô ta sau khi nghe thấy lời nói của bà Ngụy, Hàn Nhã Thanh càng chắc chắn về phán đoán của mình.

Xem ra, hôm nay người cô phải đối phó không chỉ là người phụ nữ năm năm trước mà còn thêm cả cô công chúa của Qủy Vực Chi Thành này.

“Cô Hàn may mắn thật đấy, có thể nhận được sự yêu thương và bảo vệ của bà Ngụy.” Trong lòng Bùi Doanh đang vô cùng căm hận, nhưng cô ta biết cách che giấu, trên mặt còn nở nụ cười.

“Cô Bùi nói đúng lắm, từ trước đến nay, tôi vẫn luôn là người rất may mắn.” Hàn Nhã Thanh nở nụ cười vô cùng rạng rỡ với Bùi Doanh: “Tôi có quý nhân phù trợ, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp dữ hóa lành.”

Hàn Nhã Thanh không chỉ chỉ rõ thân phận của Bùi Doanh mà còn ám chỉ điều gì đó.

“Cô Hàn quen tôi ư?” Bùi Doanh rõ ràng hơi sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Hàn Nhã Thanh lại quen cô ta. Hôm nay cô ta đi cùng Trình Nhu Nhu đến đây, từ đầu đến cuối mới chỉ giới thiệu Trình Nhu Nhu, cô ta hoàn toàn chưa nhắc đến tên của mình.

Vì thế, mọi người trong bữa tiệc đều không quen cô ta, cũng không biết tên của cô ta, vậy thì tại sao Hàn Nhã Thanh lại biết cô ta họ Bùi?

Hàn Nhã Thanh đã nghe được từ miệng ai?

“Cô Bùi đúng là người hay quên. Chúng ta đã gặp nhau từ năm năm trước, cô Bùi quên rồi sao?” Ý cười trên mặt Hàn Nhã Thanh càng sâu hơn, nhưng đang nói, cô đột nhiên dừng lại, hơi nhíu mày, sau đó mới nói tiếp: “A, không đúng, chính xác mà nói, có lẽ tôi và cô Bùi đã quen nhau từ sớm rồi ấy chứ.”

Cho dù Bùi Doanh tiếp tục bình tĩnh, cho dù vẫn giả bộ, nhưng giờ phút này, sắc mặt của cô ta rõ ràng đã thay đổi.

Không ai hiểu lời Hàn Nhã Thanh nói, nhưng Bùi Doanh lại hiểu rất rõ, Hàn Nhã Thanh đã nhận ra cô ta.

Hàn Nhã Thanh nhận ra người trong khách sạn năm năm trước chính là Bùi Doanh và biết cô ta là ai?

Chỉ là, sao có thể cơ chứ?

Rõ ràng Bùi Doanh và Hàn Nhã Thanh chưa từng gặp nhau. Năm năm trước khi ở trong khách sạn, cô ta đã quấn kín như vậy, sao Hàn Nhã Thanh có thể nhận ra cơ chứ?

“Cô Bùi, đã lâu không gặp, thấy cô Bùi sống tốt như vậy, tôi cũng yên tâm.” Hàn Nhã Thanh thấy phản ứng của Bùi Doanh thì trong lòng hoàn toàn chắc chắn. Lời này của cô mặc dù rất dễ nghe nhưng lại mang theo ý uy hiếp. Cô biết, Bùi Doanh có thể nghe hiểu.

Mặc dù Trình Nhu Nhu không thông minh lắm, nhưng cũng không phải là quá ngu dốt. Sau khi nghe thấy lời này của Hàn Nhã Thanh, cô ta lập tức nghi ngờ, nhìn Bùi Doanh: “Chuyện gì thế? Hai người quen nhau ư? Rốt cuộc hai người có quan hệ gì?”

“Ồ, tôi và cô Bùi đây là bạn cũ nhiều năm.” Không đợi Bùi Doanh lên tiếng, Hàn Nhã Thanh đã trả lời thay cô ta.

Trước khi đến đây, Hàn Nhã Thanh không biết cô công chúa của Qủy Vực Chi Thành này coi cô là kẻ thù, nhưng bây giờ nếu như đã biết rồi, Hàn Nhã Thanh đương nhiên sẽ lợi dụng triệt để cô ta.

Hơn nữa, đầu óc của cô công chúa này rất đơn giản, nên rất dễ lợi dụng.

Trình Nhu Nhu nghe Hàn Nhã Thanh nói vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, đương nhiên là càng trở nên khó coi hơn. Cô công chúa của Qủy Vực Chi Thành này đầu óc quả thật đơn giản, không biết cách che giấu cảm xúc một chút nào cả.

Bà Ngụy thấy sắc mặt vô cùng khó coi của Trình Nhu Nhu thì nhịn không được âm thầm lắc đầu.

“Nghe nói, đây là công chúa của Qủy Vực Chi Thành, quả nhiên là danh bất hư truyền.” Sở Bách Hà vẫn luôn đứng xem náo nhiệt phía sau Hàn Nhã Thanh. Xem cũng được tương đối rồi, cô ta cảm thấy đã đến lúc mình nên ra mặt.

Trình Nhu Nhu nghe thấy có người khen mình, sắc mặt lập tức dịu đi rất nhiều. Chỉ là khi cô ta nhìn thấy người khen mình là Sở Bách Hà, cô ta lại sa sẩm mặt mày: “Là cô.”

Hiển nhiên, Trình Nhu Nhu nhận ra Sở Bách Hà, điều đó chứng tỏ, Trình Nhu Nhu vẫn nhớ chuyện không vui xảy ra lần trước với Sở Bách Hà.

“Đúng vậy, là tôi.” Sở Bách Hà cười nhẹ, gật đầu.

Ở bữa tiệc có rất nhiều người, mà bà Ngụy lại là nữ chủ nhân của bữa tiệc, nên đương nhiên có rất nhiều người vây quanh bà ta.

Nhưng mọi người lại không hề nghe rõ cuộc đối thoại khi nãy giữa Hàn Nhã Thanh và Bùi Doanh. Mặc dù, sau đó, sắc mặt của Bùi Doanh quả thật thay đổi, nhưng mọi người không quan tâm đến cô ta lắm, nên cũng không chú ý nhiều.

Cho dù có chú ý thì cũng không để tâm lắm.

Nhưng tình huống hiện giờ giữa Sở Bách Hà và Trình Nhu Nhu lại khác hoàn toàn. Dù sao Sở Bách Hà cũng là người phụ nữ vừa được Mộ Dung Tri tỏ tình, còn Trình Nhu Nhu lại là công chúa vừa được nhận lại của Qủy Vực Chi Thành.

Khi nãy, Bùi Doanh dẫn Trình Nhu Nhu đi dạo một vòng, những người nên giới thiệu thì đều giới thiệu cả rồi, nên mọi người cũng đã quen với cô công chúa này.

Những người có thể tham gia bữa tiệc của Tập đoàn Ngụy Khang đều là những người có máu mặt, có địa vị, cho nên mọi người cũng đều biết về Qủy Vực Chi Thành. Cũng như biết rằng, Qủy Vực Chi Thành rất lợi hại, đó là nơi tuyệt đối không được đụng vào.

Vì thế, mọi người cư xử rất khách sáo và kính trọng với cô công chúa của Qủy Vực Chi Thành.

Đương nhiên cũng rất quan tâm.

Lúc này, không ít người vây đến xem.

Trình Nhu Nhu nhìn chằm chằm Sở Bách Hà, gương mặt lộ rõ vẻ tức giận. Nhưng mà Trình Nhu Nhu cũng không phải kẻ ngốc, cô ta biết rõ lúc này mình không thể tức giận, do đó cô ta chỉ còn cách cố kìm nén lửa giận trong lòng.

“Chuyện này là như thế nào?” Có người không giấu được tò mò, hỏi một câu. Tình huống khi nãy, vừa nhìn là có thể nhận ra ngay giữa hai người họ chắc chắn có vấn đề.

Đặc biệt là phản ứng của công chúa Qủy Vực Chi Thành quá rõ ràng.

“Thật ra cũng không có chuyện gì cả. Chỉ là lần trước, tôi và cô Sở đây có xảy ra một chút hiểu nhầm. Khi đó tôi không cẩn thận đụng phải cô Sở một cái, có thể là đến giờ cô Sở vẫn còn tức giận.” Sau khi kìm nén lửa giận, Trình Nhu Nhu cố gắng nặn ra một nụ cười.

Nghe thấy lời này của Trình Nhu Nhu, rất nhiều người đều sững sờ. Câu này của công chúa Qủy Vực Chi Thành hơi…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi