CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Tôi không muốn cầm séc, tôi muốn tiền mặt, hơn nữa, tôi muốn ngay bây giờ, ngay lập tức. Nếu như cô không có cách nào lập tức trả được tiền, vậy thì hãy làm theo yêu cầu vừa rồi của tôi.” Sở Bách Hà một lần nữa ngắt lời Bùi Vũ Ninh mà không có nửa điểm có thể thương lượng.

“Sở Bách Hà, không phải chỉ là một trò chơi thôi sao? Cô làm như vậy thật quá đáng, cô rõ ràng là cố tình muốn gây sự có phải không? Cô đây là muốn làm khó người.” Bùi Vũ Ninh trông thấy thái độ kiên quyết của Sở Bách Hà cũng trở nên tức giận, cô thật sự không muốn đi hôn người đàn ông nào đó.

Cô không thích người đàn ông kia thì làm sao có thể hôn anh ta được?

Vì thế, cô cảm thấy Sở Bách Hà đang muốn làm khó cô.

“Bùi Vũ Ninh, việc này chúng ta đã nói rồi. Thanh Thanh có thể chứng minh, nếu như đã bàn bạc xong vậy thì trận này tôi đã thắng, cho nên tôi có yêu cầu gì đó là quyền tự do của tôi. Còn cô thua, nhất định phải tuân thủ những gì chúng ta đã nói lúc trước. Và cô, phải thực hiện việc tôi yêu cầu.” Sở Bách Hà cứng rắn không hề nhượng bộ.

“Sở Bách Hà, đây chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi cô hà tất phải chơi lớn như vậy? Hơn nữa yêu cầu mà cô đề nghị thật quá đáng, ai có thể làm được.” Bùi Vũ Ninh thật lòng không phải muốn chối bỏ luật lệ trò chơi, nhưng bởi vì yêu cầu của Sở Bách Hà thật sự là muốn làm khó cô.

“Bùi Vũ Ninh, cô chưa từng chơi qua trò chơi sao? Yêu cầu của tôi có chỗ nào quá đáng? Trước đây tôi cùng người khác chơi cá cược. Nếu một bên thua thì phải khỏa thân chạy trên sân vận động một giờ đồng hồ, đây tính là gì?” Sở Bách Hà cho Bùi Vũ Ninh một ánh mắt, mà ánh mắt này đánh giá rõ ràng một điều, Bùi Vũ Ninh kiến thức hạn hẹp.

“Vậy cô chắc chắn sẽ không thua.” Bùi Vũ Ninh kinh ngạc có chút ngốc. Có điều, chuyện mà có thể cá được đến mức này thì khẳng định Sở Bách Hà sẽ không thua, bởi vì từ trước tới nay cô chưa từng nghe nói có chuyện Sở Bách Hà chạy khỏa thân.

“Phải, lần đó tôi không thua. Nhưng nếu là tôi thua nhất định sẽ không chơi xấu, tôi chắc chắn sẽ làm được.” Khi đó Sở Bách Hà khẳng định sẽ thắng vì vậy lúc này mới hùng hồn nói lý lẽ như vậy được, đứng nói mà không sợ đau thắt lưng!

“Cô thắng rồi, đương nhiên sẽ nói nhẹ nhàng.” Bùi Vũ Ninh sớm đã biết kết quả sẽ thế này: “Sở Bách Hà, cô đổi một yêu cầu khác đi. Yêu cầu của cô thật sự rất quá đáng.”

“Bùi Vũ Ninh, yêu cầu của tôi không quá đáng. Lúc trước khi chúng tôi chơi một trò chơi mạo hiểm, thanh thanh khi đó cũng đã thua, tôi để Thanh Thanh tùy ý đi hôn một người đàn ông bất kỳ, sau đó Thanh Thanh đã làm theo yêu cầu của tôi.” Sở Bách Hà vì muốn làm cho Bùi Vũ Ninh chết tâm mà ngay cả Hàn Nhã Thanh cũng lôi ra rồi.

“Tôi không tin.” Bùi Vũ Ninh kinh sợ, ánh mắt ngay lập tức nhìn về phía Hàn Nhã Thanh: “Làm sao Thanh Thanh có thể thua cô.”

“Là thật, lần đó Thanh Thanh thật sự đã thua. Cô ấy thật sự đã làm theo yêu cầu của tôi đi hôn một vị khác giới. Nếu cô không tin thì có thể hỏi Thanh Thanh.” Ánh mắt Sở Bách Hà tăng thêm mấy phần ý cười, cô ta tuyệt đối sẽ không nói với Bùi Vũ Ninh người Thanh Thanh hôn khi đó chính là Đường Minh Hạo.

“Thanh Thanh, là thật sao? Khi đó cậu thật sự hôn rồi?” Ánh mắt chờ đợi nhìn Hàn Nhã Thanh, cô biết Hàn Nhã Thanh sẽ không bao giờ nói dối.

Bùi Vũ Ninh không tin Sở Bách Hà, nhưng cô tin Hàn Nhã Thanh.

“Đúng vậy, ̣ Bách Hà nói là sự thật.” Vẻ mặt Hàn Nhã Thanh bình tĩnh, câu trả lời cũng vô cùng thản nhiên. Lời Sở Bách Hà nói xác thực đều đúng, cho dù khi đó người cô hôn là con trai của cô nhưng mà đứa bé của cô cũng là nam giới, vì vậy một chút cũng không sai.

Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh cũng không ngốc đến mức đi giải thích cho Bùi Vũ Ninh.

“Bây giờ tin rồi chứ?” Sở Bách Hà nhìn Hàn Nhã Thanh phối hợp với mình trong lòng càng thêm đắc ý: “Thế nên cô mau nhanh lên một chút. Tôi nói cho cô biết, cô đừng kéo dài thời gian, chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”

“Nếu như cô không làm theo yêu cầu của tôi vậy thì tôi thật sự không thể đảm bảo tiếp theo tôi sẽ làm ra chuyện gì.” Sở Bách Hà không muốn Bùi Vũ Ninh trì hoãn thêm nữa, cũng không muốn Bùi Vũ Ninh có thể vượt qua cửa ải này vì vậy trực tiếp lên tiếng dọa dẫm Bùi Vũ Ninh.

“Bùi Vũ Ninh, cô hiểu tôi mà. Chuyện gì tôi đều có thể làm được, ví dụ như, tôi có thể ở đây lớn tiếng nói, Bùi Vũ Ninh yêu thầm Miêu Ngôn.” Sở Bách Hà cảm thấy những lời cô vừa nói có lẽ còn chưa đủ vì vậy bổ sung thêm một câu tăng tính uy hiếp thêm phần kích thích.

Anh Phó nghe được lời Sở Bách Hà nói, ánh mắt lập tức nặng nề trầm xuống. Chuyện này anh sớm đã biết nhưng khi nghe Sở Bách Hà nói ra khiến anh vẫn cảm thấy đặc biệt chói tai.

Bùi Vũ Ninh âm thầm cắn răng, giờ phút này hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng vì không có biện pháp nào khác, đối với Sở Bách Hà cô cũng là hiểu rõ, Sở Bách Hà chính là một kẻ đại ma đầu chỉ lo sợ thiên hạ không đủ loạn.

Bùi Vũ Ninh biết, Sở Bách Hà là loại người mà bất cứ chuyện gì đều có thể làm ra được.

Việc cô thầm yêu đàn anh của mình đã sớm chẳng còn là chuyện gì bí mật, những năm nay cô vì người ấy mà đã làm rất nhiều rất nhiều việc, cô muốn đàn anh sẽ biết. Trước đó đàn anh còn nói quan hệ của bọn họ thân thiết, vậy cũng được xem như đã đáp ứng cô rồi đi?

Nhưng suy cho cùng, Bùi Vũ Ninh vẫn còn chưa xác định, huống hồ cô cũng không thổ lộ trực tiếp với anh ấy, không biết rốt cuộc đàn anh có thích cô hay không.

Hiện tại vẫn còn trong bữa tiệc của Ngụy Khang, ở đây có nhiều người như vậy, hơn nữa đều là những người có thân phận có địa vị.

Nếu như Sở Bách Hà thật sự sẽ nói chuyện đó ra ở đây, chỉ sợ cô sẽ gây ra phiền phức cho đàn anh.

“Được rồi, được rồi, không phải là trò chơi sao? Làm theo lời cô nói là được rồi.” Bùi Vũ Ninh suy nghĩ, cuối cùng quyết định làm theo những gì Sở Bách Hà nói.

Người cô lựa chọn hôn là anh Phó, sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.

Hơn nữa chỗ bọn họ đang ngồi là một vị trí tương đối khuất, cũng không có ai chú ý đến bên này, nên sẽ không bị người nhìn thấy đi?

Bùi Vũ Ninh theo bản năng nhìn về hướng Miêu Ngôn, cô thấy Miêu Ngôn đang nói chuyện cùng người khác mà không nhìn về bên này, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Anh Phó phát hiện phản ứng đầu tiên của Bùi Vũ Ninh là đi nhìn Miêu Ngôn, ánh mắt anh hiện lên rõ ràng vài phần lạnh lùng, cô để ý đến vị đàn anh đó nhiều như thế sao?

Đàn anh đó có gì tốt? Đáng để cô như vậy?

Bùi Vũ Ninh suy nghĩ một chút, cho dù có xuất đầu lộ diện hay không cũng đều là một con dao, dù sao trốn tránh cũng không được, chỉ có thể nhắm mắt lại, Bùi Vũ Ninh đã quyết định phải làm cho nên cũng không do dự nữa. Cô nhanh chóng ngồi gần anh Phó, áp sát lại, sau đó cấp tốc đặt xuống một nụ hôn lên mặt anh, cuối cùng Bùi Vũ Ninh lại nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh trở về.

Vẻ mặt vốn dĩ tràn ngập mây đen u ám, lúc này mây đen đã bay đi, phút chốc cơ thể anh Phó trở nên cứng ngắc, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt cũng dần tan biến, lãnh ý trong đôi mắt cũng nhanh chóng biến mất. Anh vẫn ngồi nguyên chỗ đó, không động, cũng không nói chuyện. Tựa hồ cả người như biến thành pho tượng.

Mặc dù tốc độ của Bùi Vũ Ninh rất nhanh, môi cô chỉ chạm nhẹ lên mặt anh nhưng cảm giác chỗ đó vô cùng rõ ràng, nụ hôn như in lên khuôn mặt, sau đó nhanh chóng thẩm thấu qua làn da, cuối cùng lan ra toàn thân. Nhất thời, anh cảm thấy cả người đã sớm mềm như cọng bún!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi