CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Đừng, anh Miêu, đừng cảm ơn tôi. Người mấy ngày hôm nay chăm sóc Ninh Ninh không phải tôi.” Sở Bách Hà cũng mỉm cười. Cô ấy không nói rõ trực tiếp, nhưng cô ấy biết rằng có một số điều không cần phải nói mười năm rõ mười ra.

Người cần hiểu đều có thể hiểu!

Miêu Ngôn chắc chắn biết những chuyện này, chắc anh cũng biết rằng Bùi Vũ Ninh đang ở cùng với một người đàn ông và không quay về, nên anh mới cố tình đến tìm Bùi Vũ Ninh.

Cần phải nói rằng vừa nãy Miêu Ngôn nói rằng anh ta cố tình đến tìm Bùi Vũ Ninh cũng không sai.

Chỉ là rốt cuộc vì lí do gì, thì chỉ trong lòng Miêu Ngôn biết rõ.

Sở Bách Hà trong lòng không khỏi cười nhạt, người đàn ông như vậy thật sự ghê tởm!

Khi Miêu Ngôn nghe thấy những lời của Sở Bách Hà nói, một tia lạnh lùng nhanh chóng vuột qua trong mắt, nhưng tốc độ quá nhanh khiến người bình thường không thể nhìn thấy.

Đương nhiên Sở Bách Hà đã nhìn thấy, trong lòng cô thầm cười nhạt, quả nhiên Miêu Ngôn đã biết.

“Anh Miêu, anh quan tâm đến Vũ Ninh nhà tôi như vậy, anh có ý gì với con bé?” Sở Bách Hà ngày thường là người chỉ sợ thiên hạ không loạn, bây giờ có cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua được.

Tất nhiên, Sở Bách Hà cũng vì giúp Bùi Vũ Ninh.

Cô muốn giúp Bùi Vũ Ninh nhận ra bộ mặt thật của Miêu Ngôn.

Tuy rằng lời nói trước đây của Miêu Ngôn có chút mập mờ, nhưng thái độ không hề rõ ràng chút nào, vậy cô sẽ để cho Miêu Ngôn tỏ rõ thái độ.

Nếu Miêu Ngôn tỏ thái độ, cô ấy sẽ không ngăn cản Bùi Vũ Ninh.

Khi Miêu Ngôn nghe Sở Bách Hà nói, đôi mắt hơi híp lại, vô thức nhíu mày, có thể thấy anh ta có chút mất kiên nhẫn cùng khó chịu, đương nhiên người như anh ta chắc chắn sẽ không thể hiện ra ngoài.

Nhưng Hàn Nhã Thanh và Sở Bách Hà đều là người quan sát tinh tế, đều nhìn ra phản ứng nhỏ kia của Miêu Ngôn.

Đặc biệt là Hàn Nhã Thanh, cô thấy rõ ràng là Miêu Ngôn đang tức giận.

Miêu Ngôn tức giận bởi vì lời Sở Bách Hà vừa nói?

Nếu Miêu Ngôn thực sự thích Sở Bách Hà, thì nhất định sẽ không tức giận vì lời nói của Sở Bách Hà.

Vì vậy, những lời người đàn ông này vừa nói đều là lừa gạt Bùi Vũ Ninh.

Cô muốn xem bây giờ người đàn ông này sẽ trả lời như thế nào đối với những lời của Sở Bách Hà.

“Tôi quan tâm đến Vũ Ninh, cũng rất lo lắng cho cô ấy.” Miêu Ngôn không phải người bình thường, một lần nữa nhìn Bạch Vũ Ninh, nhìn một cách đầy dịu dàng, vừa quan tâm, vừa lo lắng.

Nghe thì chuyện là như vậy, nhưng thái độ vẫn chưa rõ ràng.

Bùi Vũ Ninh cũng nhìn Miêu ngôn, vẫn nở nụ cười, vui vẻ ngốc nghếch.

Nhìn thấy bộ dạng của Bùi Vũ Ninh, Sở Bách Hà hận không thể lấy thứ đồ gì đó đập đầu Bùi Vũ Ninh ra xem.

Cô muốn xem trong đầu của Bùi Vũ Ninh là gì?

Người đàn ông này rõ ràng là đang khoa môi múa mép lừa gạt Bùi Vũ Ninh, tại sao Bùi Vũ Ninh lại không nhìn ra?

“Anh Miêu nói rằng quan tâm lo lắng cho Vũ Ninh. Vậy thì tôi muốn hỏi tại sao anh lại quan tâm Vũ Ninh. Tôi cũng muốn hỏi sự quan tâm của anh đối với Bùi Vũ Ninh là kiểu quan tâm nào?” Sở Bách Hà không dễ che mắt như vậy, người đàn ông này vừa nhìn là biết không có thành ý, cô tuyệt đối không thể để Bùi Vũ Ninh bị anh ta lừa như thế này.

Sở Bách Hà biết rằng một khi Bùi Vũ Ninh theo Miêu Ngôn trở về, thì họ sẽ không thể can dự vào chuyện của cô được nữa.

Miêu Ngôn vẫn có chút bản lĩnh, vì vậy Sở Bách Hà muốn làm rõ mọi chuyện ở đây.

Trong lòng Miêu Ngôn đã khó chịu, anh ta trách Bùi Vũ Ninh quản chuyện bao đồng, nhưng chắc chắn anh ta không thể nói thẳng.

Hơn nữa anh ta cũng biết rằng mối quan hệ của Sở Bách Hà và Bùi Vũ Ninh không tệ.

“Vũ Ninh hiểu ý tôi.” Miêu Ngôn vẫn nhìn Bùi Vũ Ninh, câu này coi như là câu trả lời cho Sở Bách Hà, càng giống như nói cho Bùi Vũ Ninh nghe.

Miêu Ngôn không muốn lãng phí thời gian cho người khác, anh ta không ngốc, chắc chắn có thể nhìn ra Sở Bách Hà đang nhắm vào mình.

Anh ta không muốn gây ra những rắc rối không cần thiết, vì biết rằng chỉ cần giải quyết phía Bùi Vũ Ninh là được.

Chỉ cần Bùi Vũ Ninh đồng ý về cùng anh ta, cho dù Sở Bách Hà là bạn, cô ta cũng không thể ngăn Bùi Vũ Ninh.

Mà anh ta tin rằng Bùi Vũ Ninh nhất định sẽ đồng ý quay về cùng mình.

Câu nói này của Miêu Ngôn nghe có vẻ mập mờ, ừm, đúng là rất mập mờ, nhưng vẫn là thái độ ba phải.

Bùi Vũ Ninh sững sờ khi nghe những lời của Miêu Ngôn, lời nói của đàn anh là có ý gì?

Đàn anh nói cô hiểu? Nhưng cô không hề hiểu mà?

Cô thật sự không hiểu, không hiểu đây có phải ý là đàn anh đã chấp nhận cô rồi không?

Đàn anh có thể nói rõ hơn được không.

Anh Phó vẫn ngồi ở đó, không nhúc nhích, cũng không nói gì, cũng không uống rượu, mà chỉ nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, để chất lỏng màu đỏ trong ly rượu từ từ xoay tròn.

Mặc dù chất lỏng trong ly rượu xoay vòng tròn, nhưng đôi mắt tựa như sói kia vẫn luôn sáng rực, muốn tước đoạt tựa như sói dữ càng điên cuồng hơn.

“Anh Miêu, anh nói rằng Bùi Vũ Ninh hiểu ý anh, nhưng tôi nghĩ Ninh Ninh không hề hiểu. Chi bằng anh nói rõ ràng với Bùi Vũ Ninh đi, tôi là bạn tốt của Bùi Vũ Ninh,tôi hiểu con bé này. Tuy năng lực chuyên môn rất cừ nhưng về phương diện tình cảm lại chậm chạp, anh Miêu không nói rõ ràng, Ninh Ninh sẽ không hiểu đâu, nếu con bé hiểu sai ý anh, đến lúc đó xảy ra hiểu lầm gì thì không hay đâu. ” Lúc này Sở Bách Hà thực sự muốn đánh người, mẹ nó, loại đàn ông gì đây?

Cô chỉ muốn người đàn ông này nói một lời thẳng thắn lại khó như vậy?

Người đàn ông này thậm chí không dám trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, vì vậy anh ta ra tay với Bùi Vũ Ninh.

Bùi Vũ Ninh ngay từ đầu đã thích anh ta, vì vậy nói đôi ba câu ba hoa mập mờ đã khiến Bùi Vũ Ninh say đắm, rộn ràng.

Sở Bách Hà thực sự sợ Bùi Vũ Ninh bốc đồng lên thật sự sẽ cùng Miêu Ngôn trở về, nếu thật sự như vậy, tâm tư của cô và Thanh Thanh sẽ bay theo gió.

May mà con bé tuy bị tình yêu mê hoặc nhưng dù sao cũng không ngốc, ngược lại còn rất thông minh.

Bùi Vũ Ninh chưa bao giờ nói bất cứ điều gì về lời chất vấn của Sở Bách Hà, cũng không ngăn cản cô.

Bùi Vũ Ninh cũng biết Sở Bách Hà đang giúp cô, mà cô cũng muốn biết đàn anh có ý gì với mình.

Bùi Vũ Ninh nhìn chằm chằm Miêu Ngôn, cũng đang chờ câu trả lời của anh ta.

“Ninh Nhi, chuyện giữa chúng ta mình về nhà hẵng nói chuyện, được không?” Miêu Ngôn mím môi nhẹ, trong lòng đã rất tức giận, nhưng nhìn thấy ánh mắt Bùi Vũ Ninh nhìn mình, anh ta biết mình phải đè nén cơn tức giận trong lòng.

“Tại sao muốn quay trở về mới nói chuyện, cứ nói ở đây luôn đi? Chỉ là chuyện đơn giản thôi mà, phải phiền phức như vậy sao?” Sở Bách Hà nở nụ cười, người đàn ông này có thể thể hiện rõ ràng hơn được không?

“Anh Miêu, anh thích Bùi Vũ Ninh không?” Hàn Nhã Thanh luôn tỏ ra bình tĩnh trầm ổn, bấy giờ cũng không chịu nổi nữa, vì người đàn ông này trước giờ luôn nói chuyện mập mờ không rõ ràng.

Vậy cô cứ hỏi thẳng,

Như vậy, cô phải xem xem Miêu Ngôn sẽ còn lừa gạt người khác như thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi