CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Hợp đồng do anh quyết định, anh đã viết nó cho cô. Lúc trước anh bỏ tiền ra giúp cô giải quyết chuyện gia đình, tất cả đều là

điều kiện trao đổi nên tất nhiên cô phải làm theo hợp đồng mà anh nêu ra.

Nghe thấy câu trả lời đương nhiên không thể đương nhiên hơn của Liễu Ảnh, Tư Đồ Không tức hộc máu. Khi ấy chắc chắn anh bị cửa kẹp đầu nên mới có thể đưa ra những quy định vớ vẩn đó.

Cô nói mình làm theo hợp đồng, mà những quy định đó do anh đưa ra nên tất cả đều là lỗi của anh, anh tự làm tự chịu.

“Chẳng lẽ em chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ lưu luyến, sẽ không nỡ khi rời đi?” Tư Đồ Không hít một hơi thật sâu, chưa từ bỏ ý định hỏi một câu. Cho dù trước đây anh đã đặt ra những quy định đó, anh cũng thừa nhận anh đã cố ý hành hạ cô lúc mới bắt đầu.

Nhưng sau này, anh cũng không biết từ lúc nào mà mọi thứ đã thay đổi. Anh không còn hành hạ cô như trước, hơn nữa anh còn đối xử với cô ngày càng tốt hơn.

Lẽ nào cô không cảm nhận được?

Trong năm năm qua, cô không có chút lưu luyến hay không nỡ nào với anh ư?

Liễu Ảnh khẽ cau mày nhìn Tư Đồ Không. Hôm nay anh kỳ lạ thật, sao đột nhiên lại hỏi nhiều vấn đề lạ lùng như vậy chứ?

Liễu Ảnh nghĩ đến những tin tức anh sắp kết hôn với cô Mục trên mạng.

Anh đang lo rằng cô sẽ không nỡ rời đi vì chuyện đó sao?

Anh lo rằng cô sẽ bám lấy anh sao?

Đây là khả năng duy nhất Liễu Ảnh có thể nghĩ đến vào lúc này.

“Yên tâm, không có chuyện đó đâu.” Liễu Ảnh nghĩ cô cần phải tỏ rõ thái độ của mình, không nên để anh hiểu lầm mà còn có

thể khiến anh hoàn toàn yên tâm.

“Ngày mai là đến thời hạn năm năm của chúng ta, tôi sẽ rời đi.” Để cho thấy thái độ của mình, Liễu Ảnh nhấn mạnh điều này một lần nữa, đương nhiên cô không tiếp tục nói rời đi ngay bây giờ.

Dù sao hợp đồng của hai người vẫn còn một ngày, năm năm cô còn chịu được thì cũng không lạ gì một ngày này.

“Lúc đó chúng ta coi như thanh toán xong, sau này giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa, nếu có gặp lại thì cứ vờ như không quen. Tất nhiên, với thân phận của anh, chắc hẳn chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp lại.” Liễu Ảnh thậm chí còn tính trước cho tình huống trong tương lai, điều này để chứng tỏ rằng cô không hề có ý định bám lấy anh.

Tư Đồ Không nhìn chằm chằm vào Liễu Ảnh. Trong khoảnh khắc này, anh rất muốn cắn chết cô cho rồi, sao người phụ nữ này lại có thể?

Sao cô lại có thể nhẫn tâm như vậy?

Qua năm năm, lẽ nào cô không có chút tình cảm nào ư?

Tư Đồ Không thầm nghiến răng, cuối cùng anh cũng không nỡ cắn cô Liễu Ảnh thật.

Tư Đồ Không thở ra hít vào thật sâu, cố giữ bình tĩnh vì sợ mình sẽ thật sự mất khống chế mà cắn chết cô.

“Liễu Ảnh...” Tư Đồ Không chống cao lên một chút để kéo xa khoảng cách với cô, sau đó bỗng gọi tên cô.

“Hửm”?” Liễu Ảnh giật mình, mắt chợt lóe. Cô đã ở bên anh năm năm nhưng thật ra anh rất ít khi gọi tên cô, giọng điệu như thế cũng là lần đầu.

Hôm nay anh thật kỳ lạ!

Hơn nữa hôm nay anh đã hỏi rất nhiều. Cô đã ở bên anh năm năm, tổng cộng các câu hỏi trong năm năm này cũng không

nhiều bằng hôm nay.

Không biết anh lại muốn hỏi điều gì?

“Tôi nhớ hình như năm năm trước, em có thích một người...” Lúc này hai tay Tư Đồ Không đang chống trên lưng ghế sofa, nửa người cúi xuống, giọng anh hơi trầm thấp và dường như có thêm chút cảm xúc khác thường.

Tư Đồ Không cũng không biết tại sao mình lại hỏi câu này, có thể vì anh chưa từ bỏ ý định, cũng có thể là vì muốn biết rốt cuộc cô...

Cơ thể Liễu Ảnh đông cứng lại, vẻ mặt hờ hững ban đầu của cô rõ ràng cũng thay đổi. Liễu Ảnh nhếch môi nhìn Tư Đồ Không và không trả lời.

Cô không ngờ anh sẽ hỏi về vấn đề này. Cô chưa từng nói với ai về chuyện đó, ngay cả Nhã Thanh cũng không biết, nó luôn là bí mật của cô, là bí mật của riêng một mình cô.

Cô bán mình cho anh nhưng trái tim cô vẫn là của cô, vì vậy đến tận bây giờ cô vẫn giữ bí mật ấy sâu trong lòng.

Tại, tại sao anh lại biết?

Anh nhớ cái gì?

Làm sao anh nhớ được?

Mặc dù lúc này Tư Đồ Không đang chống tay nhưng một phần cơ thể anh vẫn tiếp xúc với Liễu Ảnh, cho nên đương nhiên anh cảm nhận được rõ ràng người Liễu Ảnh đang cứng đờ.

Tất nhiên, anh cũng có thể thấy rất rõ sự thay đổi cảm xúc trên mặt cô.

Lúc này Tư Đồ Không cảm thấy vô cùng chướng mắt khi nhìn thấy nét mặt thay đổi của Liễu Ảnh, trong lòng cũng cực kỳ khó chịu.

Khi nói về anh, cô trông rất tự nhiên và lạnh nhạt, nhưng vừa nhắc đến người đàn ông trong lòng là cô ấy lập tức thay đổi, cô trở nên căng thẳng, hoảng sợ và bối rối.

Càng quan tâm thì sẽ càng căng thẳng!

Phản ứng của cô vừa rồi đủ để thấy được tầm quan trọng của người đàn ông đó trong lòng cô. Không chỉ năm năm trước mà đến tận hôm nay, trong lòng cô vẫn còn người đàn ông đó, hoặc nói trong lòng cô luôn chỉ có anh.

Cô ấy theo anh năm năm, ở bên anh năm năm. Trong năm năm này, hai người đã làm những chuyện thân mật nhất không biết bao nhiêu lần, nhưng trong lòng c luôn chỉ có một người đàn ông khác.

Cơ thể cô ở bên cạnh anh, nhưng tâm trí lại thuộc về người đàn ông khác, thậm chí khi cô làm chuyện thân mật nhất với anh, có lẽ cô ấy cũng nghĩ đến anh!

Đây là điều mà Tư Đồ Không không thể chịu đựng được.

Anh chẳng những không thể chịu đựng mà lúc này còn muốn giết người, anh muốn giết người đàn ông đó.

“Bây giờ còn thích không?” Khóe môi Tư Đồ Không nhếch lên, nhìn như đang cười nhưng lại khiến người ta không cảm nhận được sự vui vẻ và thoải mái mà nụ cười nên có. Giọng anh lúc này rất nhẹ, nhẹ đến mức không thể nghe rõ nếu không lắng tai nghe.

Nhưng Liễu Ảnh nghe được và nghe rất rõ ràng, cơ thể vốn đông cứng của cô trở nên cứng đờ hơn. Liễu Ảnh vô thức trợn mắt nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Không, cô mím chặt môi không trả lời, nhưng vẻ mặt của cô lúc này để lộ quá nhiều cảm xúc.

Cô không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy?

Cô không biết anh có ý gì?

Cô cũng không biết rốt cuộc anh biết được bao nhiêu?

Vậy nên cô lo lắng, thậm chí là sợ hãi. Cô sợ anh sẽ vì cô mà đi đối phó...

“Sao vậy? Căng thẳng thế à?” Độ cong nơi khóe môi Tư Đồ Không sâu hơn, chỉ là giờ đây không còn nhìn ra ý cười nữa mà khiến người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo có thể lạnh thấu xương.

“Có phải sau khi rời khỏi tôi, em định đi tìm anh ta không?” Đôi mắt Tư Đồ Không hơi nheo lại, anh cũng không biết hôm nay mình bị gì, có lẽ anh đang tự khiến mình khó chịu.

Liễu Ảnh sững sờ, sau khi rời khỏi Tư Đồ Không sẽ đi tìm anh ấy sao?

Cô bán mình cho Tư Đồ Không đã năm năm. Kể từ giây phút cô bán mình cho Tư Đồ Không, cô đã không còn hy vọng xa vời được ở bên anh ấy, cô của bây giờ không còn xứng với anh ấy, hơn nữa người anh ấy luôn yêu không phải cô.

Vậy nên dù có rời khỏi Tư Đồ Không, cô cũng không thể ở bên anh ấy.

“Xem ra em định đi tìm anh ta.” Khi thấy Liễu Ảnh không trả lời và nhìn thấy sự trốn tránh trong mắt cô ta, Tư Đồ Không đột nhiên cúi xuống đè cô lại.

Lúc này môi anh dựa sát bên tai Liễu Ảnh, tiếng nói ấy thốt lên rất nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Liễu Ảnh cảm nhận được người mình đang cứng đờ không nhúc nhích, cô không hiểu Tư Đồ

Không nói những lời này là có ý gì?

Ngày mai sẽ là ngày cuối cùng của hợp đồng năm năm, mọi thứ giữa họ sẽ kết thúc, rốt cuộc Tư Đồ Không còn muốn làm gì?

Hợp đồng năm năm của hai người kết thúc thì cô không còn quan hệ gì với anh, cô muốn đi tìm ai thì cũng không liên quan tới anh, không phải ư?

Cô không biết rốt cuộc đã có chuyện gì với Tư Đồ Không.

“Không có gì, chỉ hỏi bừa thôi.” Tư Đồ Không vùi mặt bên tai Liễu Ảnh, anh ta không ngẩng đầu, không nhìn cô ta và cũng không để cô ta nhìn thấy vẻ mặt của mình lúc này.

Liễu Ảnh cau mày, hỏi bừa? Vấn đề này có thể hỏi bừa được à?

“Anh còn chuyện gì muốn nói có phải không?” Liễu Ảnh thật sự thấy hôm nay anh rất kỳ lạ, cô cứ cảm thấy dường như anh còn muốn nói điều gì đó.

“Không muốn nói, chỉ muốn làm.” Khóe môi của Tư Đồ Không lại nhếch lên, độ cong như cười mà không phải cười hàm chứa đôi chút tự giễu, anh còn muốn nói chuyện gì? Bây giờ anh không muốn nói gì cả! Dứt lời, Tư Đồ Không lại hôn Liễu Ảnh một cách mãnh liệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi