CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Lúc này giọng của cậu ba Dương trầm thấp, thậm chí làm cho người ta cảm giác áp lực.

Mà hiện tại trong mắt cậu ba Dương vô cùng phức tạp, có rất nhiều cảm xúc, có biết ơn, có vui vẻ, có kích động, cũng có áy náy.

Lúc này trong mắt anh có rất nhiều tình cảm cho nên vô cùng phức tạp.

Mấy năm nay một mình cô mang theo hai đứa nhỏ, hơn nữa cô còn chăm sóc hai đứa nhỏ tốt như thế, dạy dỗ hai đứa nhỏ rất tài giỏi, mà anh lại hoàn toàn không biết chuyện gì, mấy năm nay một mình cô rất vất vả.

Sau này anh sẽ vẫn luôn ở bên cạnh cô, ở bên cạnh bọn họ, anh sẽ che mưa che gió cho bọn họ, anh sẽ cho bọn họ một cuộc sống bình an.

Đường Minh Hạo nghe Dương Tầm Chiêu mấy câu này thì khuôn mặt nhỏ vốn bình tĩnh cũng thay đổi.

Thật ra cậu không quá bài xích Dương Tầm Chiêu, ngược lại đáy lòng rất khao khát tình yêu của Dương Tầm Chiêu —— Tình thương của ba.

Từ nhỏ cậu biết mình không có ba, nhưng cậu rất hiểu chuyện, cũng không sẽ làm phiền mẹ vì chuyện này, cậu cũng chưa bao giờ hỏi những chuyện liên quan đến ba ở trước mặt mẹ, cậu sợ mẹ sẽ đau lòng.

Cậu vẫn luôn giả vờ không thèm để ý, không quan tâm, cậu nói mình không có ba cũng không sao, cậu vẫn có thể sống tốt, rất tốt, thậm chí tốt hơn người khác.

Không có ba, cậu vẫn có thể chăm sóc cho em gái, vẫn có thể bảo vệ mẹ.

Mặc dù bên ngoài cậu giả vờ kiên cường, nhưng lúc cậu nhìn thấy đứa trẻ khác được ba nắm tay, hoặc là ôm, cậu nhìn thấy đứa trẻ khác có ba yêu thương thì trong lòng vẫn khao khát, khao khát tình thương của ba.

Nhưng cậu biết mình không có, hơn nữa cũng sẽ không có, cho nên cho dù cậu hâm mộ, khao khát, cậu vẫn muốn giả vờ không để ý.

Lúc cậu biết được người mẹ kết hôn là ba ruột của mình thì trong lòng cậu rất vui vẻ, cũng rất kích động, cậu cũng có ba, hơn nữa đó là ba ruột, cho nên cậu không cần lo lắng ba sẽ không chấp nhận mình.

Nhưng sau đó cậu nghe thấy Dương Tầm Chiêu nói không thích trẻ con trên tivi, thậm chí Dương Tầm Chiêu còn nói chán ghét trẻ con, còn nói nhà họ Dương không có trẻ con.

Lúc ấy bạn học nhỏ Đường Minh Hạo có tâm trạng phức tạp, có thất vọng, có tức giận, nhưng càng lo lắng, thậm chí có chút sợ hãi, cậu sợ ba không thích mình, cậu sợ ba sẽ vứt bỏ bọn họ.

Cho nên cậu mới cố ý nói muốn thử thách Dương Tầm Chiêu, hiện tại Dương Tầm Chiêu đã hoàn toàn thông qua thử thách của cậu.

Dương Tầm Chiêu yêu mẹ, Dương Tầm Chiêu cũng thật sự thương mẹ.

Chỉ cần Dương Tầm Chiêu đối xử tốt với mẹ là được, Dương Tầm Chiêu không nhận cậu cũng không quan trọng, cậu cũng có thể tự nuôi sống bản thân!!

Đường Minh Hạo dời tầm mắt đi chỗ khác, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống.

Dương Tầm Chiêu nhìn thấy phản ứng của Đường Minh Hạo thì con ngươi hơi lóe lên, đối với đứa con trai này thì anh thật sự không biết nên làm gì bây giờ.

"Được rồi, anh nghĩ cách giải quyết vấn đề với con trai đi, con trai đã tố cáo với em, chuyện này rất nghiêm trọng." Hàn Nhã Thanh nghe anh những lời này thì trong lòng rất cảm động, hiếm khi Dương Tầm Chiêu nói mấy lời như thế, nhưng hiện tại chuyện của con trai vẫn chưa được giải quyết.

Hiện tại Đường Minh Hạo ở bên cạnh Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu cứ trò chuyện với cô cũng không thích hợp, nên giải quyết vấn đề với con trai trước.

"Ừ, anh biết rồi." Dương Tầm Chiêu thở dài một hơi, từ trưc" đến nay cậu ba Dương luôn làm mưa làm gió trên thương trường phát hiện mình đối diện với con trai lại có chút luống cuống, không biết bắt đầu từ đâu.

Nhưng đây là con trai của anh, con trai ruột, mà lúc trước dưới tình huống chưa biết rõ anh đã bắt cóc con trai mình, cho nên anh phải tự mình nghĩ cách giải quyết.

Dương Tầm Chiêu cúp máy xong thì nhìn về phía Đường Minh Hạo, anh thấy Đường Minh Hạo đang cúi đầu, vô cùng yên tĩnh ngồi ở đó, điều này làm cho Dương Tầm Chiêu có chút đau lòng, cũng làm cho Dương Tầm Chiêu càng luống cuống.

Đường Minh Hạo nhìn thấy Dương Tầm Chiêu cúp máy thì cũng chỉ nhìn anh như vậy, không nói lời nào, Đường Minh Hạo không nhịn được mím môi.

Đường Minh Hạo còn cố ý hơi xoay người, từ đối mặt với Dương Tầm Chiêu thành đứng quay lưng với Dương Tầm Chiêu, hành động này của bạn học nhỏ Đường Minh Hạo mang theo sự ghét bỏ và bài xích.

Dương Tầm Chiêu thầm thở dài trong lòng, xem ra đứa con trai này rất bài xích anh.

Trong tình huống như vậy, thái độ bài xích của bạn học nhỏ Đường Minh Hạo chứng tỏ đây không phải là lúc thích hợp giải quyết, hơn nữa cũng không thích hợp nói chuyện.

"Ba đưa con về nhà họ Đường?" Dương Tầm Chiêu suy nghĩ, sau đó mới thử hỏi, anh cho người bắt cóc Đường Minh Hạo ở nhà họ Đường đến đây, nhà họ Đường vẫn chưa biết chuyện gì, đương nhiên quan trọng nhất là cậu ba Dương cảm thấy Đường Minh Hạo muốn quay về nhà họ Đường.

Đối mặt với chuyện đột nhiên có thêm một đứa con trai, cậu ba Dương nghĩ cần phải đi từng bước một, không thể quá vội vàng, dù sao đứa con trai này của anh không dễ dỗ giống như đứa trẻ khác, đứa con trai này của anh rất thông minh, rất có lập trường lại còn có rất nhạy cảm.

Dương Tầm Chiêu thấy đến bây giờ đứa con trai này vẫn chưa chấp nhận anh.

Chuyện này không thể gấp gáp, anh cũng không vội vàng, con trai là của anh, con trai ruột, anh sẽ làm cho bạn học nhỏ Đường Minh Hạo tâm phục khẩu phục chấp nhận anh.

Đường Minh Hạo nhanh chóng ngước mắt nhìn Dương Tầm Chiêu một cái, khóe môi hơi mím lại không nói gì.

Dương Tầm Chiêu ngầm cho rằng cậu đồng ý: "Đi thôi, ba đưa con trở về."

Lúc này Đường Minh Hạo không nhìn Dương Tầm Chiêu mà cất bước đi ra ngoài, quả nhiên Dương Tầm Chiêu không thích cậu.

Nếu Dương Tầm Chiêu ghét bỏ cậu như vậy, vội vàng muốn đưa cậu đi thì cậu cũng không thể tiếp tục ở lại chỗ này làm phiền người ta.

"Cứ đi như vậy sao? Không chơi thêm một chút?" Cố Ngũ có chút ngây người, lúc trước anh ta dùng hết mọi cách cầu xin muốn đưa nhóc con này về, nhưng nhóc con này không hề nể mặt anh ta.

Hiện tại cứ trở về như thế? Hơn nữa cậu chủ nhỏ ngoan ngoãn như thế?

Quả nhiên vẫn là lão đại lợi hại.

Đường Minh Hạo đúng lúc đi đến cửa nghe thấy Cố Ngũ nói thì nhanh chóng nhìn qua, tức giận trừng mắt nhìn Cố Ngũ một cái, Đường Minh Hạo thông minh thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ, vẫn có tính cách trẻ con.

"Sao vậy? Tôi nói sai gì sao?" Cố Ngũ đột nhiên bị cậu trừng mắt thì ngây người, vừa rồi anh ta nói sai gì sao?

Vì sao cậu chủ nhỏ trừng mắt với anh ta như thế? Nói thật cậu chủ nhỏ trừng mắt với anh ta làm cho trong lòng anh ta rất lo lắng.

"Tôi vẫn chưa tha thứ cho chú, chuyện chú bắt cóc tôi vẫn chưa xong đâu." Trong lòng bạn học nhỏ Đường Minh Hạo rất buồn bực, lửa giận không có chỗ thoát ra, Cố Ngũ lại đâm đầu vào.

"Không phải, chuyện này không liên quan đến tôi, không phải nói oan có đầu nợ có chủ sao?" Cố Ngũ trợn mắt, rất khiếp sợ, không phải vừa rồi mọi chuyện đã sáng tỏ rồi sao, lão đại giao cho anh ta làm, anh ta vô tội.

Sao cậu chủ nhỏ có thể đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu anh ta chứ?

Cậu chủ nhỏ không dám tính sổ với lão đại, cho nên chỉ có thể trút giận lên anh ta sao?

Vì sao người xui xẻo luôn là anh ta chứ?

Không công bằng!

Cố Ngũ vừa định kháng nghị, sau đó anh ta đối diện với ánh mắt của lão đại nhà mình, mặc dù lão đại không trừng mắt giống như cậu chủ nhỏ, nhưng ánh mắt của lão đại còn đáng sợ hơn cậu chủ nhỏ gấp mười lần, Cố Ngũ chỉ có thể nuốt lời muốn nói xuống bụng.

Anh ta không thể đắc tội với cậu chủ nhỏ, anh ta cũng không thể đắc tội với lão đại, cho nên anh ta vẫn nên im lặng. Xui xẻo thì xui xẻo, còn tốt hơn là mất mạng!!

Dương Tầm Chiêu đưa Đường Minh Hạo đến trước xe của mình, Dương Tầm Chiêu mở khóa, Đường Minh Hạo đứng trước xe nhưng không lên xe cũng không nói lời nào.

Bạn học nhỏ Đường Minh Hạo nhớ tới lúc em gái và Dương Tầm Chiêu nhận nhau, lúc đó Dương Tầm Chiêu vẫn luôn ôm em gái, Dương Tầm Chiêu đưa em gái lên xe.

Khi đó Dương Tầm Chiêu vô cùng dịu dàng cũng rất vui vẻ, không hề giống như bây giờ.

Cho nên Dương Tầm Chiêu không phải không thích trẻ con, Dương Tầm Chiêu thích em gái, chỉ không thích cậu.

Bạn học nhỏ Đường Minh Hạo nghĩ vậy thì tâm trạng càng không tốt.

"Sao vậy? Không phải về nhà sao? Lên xe." Dương Tầm Chiêu đứng ở bên cạnh nhìn cậu, cậu ba Dương đối xứ với con trai không hề nhẹ nhàng và tinh tế giống như với công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ.

Trong mắt cậu ba Dương, con trai và con gái không giống nhau, có thể cưng chiều vô bờ bến con gái, nhưng không thể quá nuông chiều con trai.

Cho nên lúc này cậu ba Dương không những không đối xử dịu dàng giống như công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ, mà giọng nói của anh còn có chút nghiêm khắc, sự uy nghiêm của người làm ba.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi