CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

"Ý của bà là lừa Tầm Chiêu quay về?" Ông cụ Dương lập tức hiểu ý của bà cụ Dương, con ngươi nhanh chóng lóe lên: "Nhưng bây giờ chúng ta chưa tìm thấy Hàn Nhã Thanh và con nhóc kia, Tầm Chiêu quay về không thấy thì nổi nóng với chúng ta, đến lúc đó tình hình tồi tệ hơn không?"

"Cứ lừa nó quay về trước rồi tính, nếu nó quay về nhà họ Dương thì tất cả những lời tuyên bố trước đó sẽ mất đi sức thuyết phục, chỉ cần nó trở về thì sau này nó có tuyên bố thế nào cũng không có người nào tin." Bà cụ Dương tính toán rất tốt.

"Nhưng chúng ta chưa tìm thấy Hàn Nhã Thanh, chỉ cần Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh liên lạc với nhau thì sẽ biết chúng ta đang nói dối, đến lúc đó nó biết chúng ta lừa gạt nó thì chắc chắn sẽ không trở về." Ông cụ Dương nhíu mày nhìn bà cụ Dương, ông cụ Dương cảm thấy cách này của bà cụ Dương không thể thực hiện được.

"Ông yên tâm, tôi có cách." Bà cụ Dương nghe ông cụ Dương nói thì nở nụ cười nói: "Lần trước lúc chúng ta gặp con nhóc kia ở công ty thì tôi đã lén ghi âm giọng nói của nó, chờ Tầm Chiêu nghe điện thoại thì tôi sẽ mở ghi âm đã được cắt ra cho Tầm Chiêu nghe, nó nghe thấy giọng của con nhóc kia thì chắc chắn sẽ không nghi ngờ mà quay về."

"Thật sao? Bà còn ghi âm giọng nói của con nhóc kia sao?" Ông cụ Dương lộ vẻ vui mừng trên mặt: "Vậy bà mau nhanh lên, mau chuẩn bị đoạn ghi âm cho tốt, sau đó tôi gọi cho Dương Tầm Chiêu."

Ông cụ Dương nghe bà cụ Dương nói xong thì lập tức đồng ý.

Nếu thật sự như vậy thì chuyện này có thể thành công.

Bà cụ Dương tìm đoạn ghi âm rồi cắt ra, chỉ giữ lại tiếng Đường Vũ Kỳ gọi ba, lúc đó Đường Vũ Kỳ gọi cho Dương Tầm Chiêu trong văn phòng, đương nhiên bà cụ Dương cắt hết những đoạn khác không có lợi ích gì.

"Nghe được đó, hơn nữa lúc này hiện trường có chút hỗn loạn, Tầm Chiêu chắc chắn không nghe ra được điều gì khác thường."

Ông cụ Dương nghe đoạn ghi âm đã cắt xong thì vô cùng hài lòng: "Bây giờ tôi gọi cho Tào Du."

"Ừ, ông làm nhanh đi, thừa dịp Tầm Chiêu còn đang ở đó, chỉ cần Tầm Chiêu chạy từ buổi họp báo về nhà họ Dương thì mới có hiệu quả tốt nhất." Bà cụ Dương tính toán cả đời, đã sớm sắp xếp kế hoạch.

Ông cụ Dương cũng không dám kéo dài thời gian, lấy điện thoại gọi cho Tào Du.

Lúc này Dương Tầm Chiêu vẫn chưa rời đi, bởi vì có quá nhiều phóng viên vây quanh Dương Tầm Chiêu đặt câu hỏi, Dương Tầm Chiêu không thể đi được.

Cậu năm Tào vẫn luôn đi theo bên cạnh Dương Tầm Chiêu, cho nên cũng bị các phóng viên vây quanh ở giữa.

Có quá nhiều phóng viên đặt câu hỏi cho nên hiện trường có chút hỗn loạn, nhưng cậu năm Tào vẫn nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình.

Cậu năm Tào lấy điện thoại ra nhìn màn hình hiển thị thì khóe môi không nhịn được giật giật, ông cụ Dương gọi điện thoại cho anh ta làm gì?

Chuyện đã như vậy, anh ba cũng nói rõ ràng như thế rồi, hiện tại ông cụ Dương gọi điện thoại cho anh ta cũng vô dụng, anh ta không thể khuyên nhủ anh ba.

Nhưng cậu năm Tào vẫn đưa điện thoại tới trước mặt Dương Tầm Chiêu ra hiệu Dương Tầm Chiêu nhìn màn hình hiển thị.

Dương Tầm Chiêu chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, cũng không có bất cứ phản ứng gì, trên mặt không thay đổi biểu cảm, ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích, từ hôm nay trở đi tất cả nhà họ Dương và anh không liên quan đến nhau, những người nhà họ Dương cũng không có quan hệ gì với anh nữa.

"Em nhận hay là không nhận?" Cậu năm Tào nhìn thấy phản ứng của Dương Tầm Chiêu thì nhất thời có chút lưỡng lự, lúc này anh ta nghe máy hay là không nghe?

Anh ta nghe máy thì không biết nói cái gì, nhưng nếu không nghe máy thì có vẻ không tôn trọng người lớn, nhưng anh ba không còn là người nhà họ Dương, anh ta cũng không cần coi ông cụ Dương là người lớn?

Cậu năm Tào suy nghĩ rồi vẫn quyết định không nghe máy, sau đó cất điện thoại vào.

"Tào Du này cũng không nghe máy." Ông cụ Dương nhìn video phát sóng trực tiếp thấy cậu năm Tào không nghe điện thoại thì tức giận đến mức muốn ném điện thoại đi.

"Tào Du cũng không nghe điện thoại, chúng ta làm sao bây giờ? Gọi cho thư ký Lưu sao?" Ông cụ Dương lại không nhịn được sốt ruột, ông nhìn về phía bà cụ Dương hỏi ý kiến của bà cụ Dương.

"Thư ký Lưu là người của Dương Tầm Chiêu, lúc này ông gọi cho thư ký Lưu thì chắc chắn thư ký Lưu cũng không nghe máy." Bà cụ Dương nheo mắt lại, sắc mặt có chút trầm xuống.

"Vậy làm sao bây giờ, điện thoại không gọi được, sao nói nó trở về? Nếu lát nữa nó rời khỏi đó thì cho dù chúng ta nói nó quay về cũng không có hiệu quả tốt nhất." Ông cụ Dương xem phát sóng trực tiếp nhìn Dương Tầm Chiêu, sợ Dương Tầm Chiêu rời đi.

"Ông xem đó có phải là phóng viên Lỗ hay đúng, ông gọi cho phóng viên Lỗ, sau đó nói phóng viên Lỗ đưa điện thoại cho Dương Tầm Chiêu, đến lúc đó hiệu quả càng tốt hơn." Bà cụ Dương lớn tuổi nhưng hai mắt rất nhạy bén.

"Được, được, cách này của bà rất tốt, tôi gọi cho phóng viên Lỗ." Ông cụ Dương nghe bà cụ Dương nói thì hai mắt sáng lên, bởi vì ông cụ Dương thường xuyên liên lạc với phóng viên, cho nên có số điện thoại của phóng viên Lỗ.

Ông cụ Dương nhanh chóng tìm ra số điện thoại của phóng viên Lỗ, sau đó nhanh chóng gọi qua đó.

Dưới tòa nhà Dương Thị, phóng viên Lỗ đang đứng hàng đầu ở ngay trước mặt Dương Tầm Chiêu, anh ta đang đặt câu hỏi cho Dương Tầm Chiêu, nhưng sau khi Dương Tầm Chiêu tuyên bố xong thì không nói lời nào, cho dù phóng viên hỏi thế nào thì Dương Tầm Chiêu cũng không nói, phóng viên nóng lòng muốn chết.

Cho nên các phóng viên vây quanh Dương Tầm Chiêu.

Nếu đổi lại trước kia, mọi người chắc chắn không dám làm như vậy, dù sao anh cũng là cậu ba Dương, tổng giám đốc của Dương Thị.

Nhưng Dương Tầm Chiêu vừa tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, hơn nữa Dương Tầm Chiêu nói sau này không hề nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của Dương Thị, Dương Tầm Chiêu còn tuyên bố mình không còn là tổng giám đốc Dương Thị.

Dương Tầm Chiêu mất đi thân phận này, hơn nữa trong tay Dương Tầm Chiêu không còn cổ phần của Dương Thị, bây giờ ở trong mắt mọi người thì giá trị con người của Dương Tầm Chiêu đã giảm mạnh, cho nên các phóng viên không còn kiêng dè cậu ba Dương như trước kia.

Trong mắt mọi người, sở dĩ cậu ba Dương lợi hại như vậy là vì anh là người nhà họ Dương, không phải vì cậu ba Dương là tổng giám đốc Dương Thị.

Đương nhiên có rất người biết Dương Tầm Chiêu có sự nghiệp của mình, đám phóng viên này chắc chắn không biết, nếu bọn họ biết năng lực thật sự của Dương Tầm Chiêu thì sợ là bị dọa đến chân mềm nhũn, không dám ngăn cản Dương Tầm Chiêu như thế.

Phóng viên Lỗ vẫn luôn ở trước mặt Dương Tầm Chiêu, vẫn đặt câu hỏi cho Dương Tầm Chiêu nhưng không nhận được câu trả lời, lúc này anh ta có chút sốt ruột, buồn bực muốn chết.

Nhưng đúng lúc này điện thoại của phóng viên Lỗ vang lên, phóng viên Lỗ nhíu mày lại không kiên nhẫn, ai không có mắt lại gọi cho anh ta vào lúc này chứ?!

Nhưng phóng viên Lỗ lại sợ cấp trên gọi đến nên vẫn nhanh chóng lấy điện thoại ra, phóng viên Lỗ nhìn màn hình hiển thị thì lập tức ngây người, anh ta không nghĩ đến ông cụ Dương gọi cho mình!!

Trước kia ông cụ Dương có gọi cho anh ta mấy lần, vì thế anh ta có lưu số điện thoại của ông cụ Dương.

Phóng viên Lỗ bản năng nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, con ngươi nhanh chóng lóe lên, sau đó nhấn nút nghe điện thoại của ông cụ Dương.

Con người rất thực tế, hiện tại Dương Tầm Chiêu đã không còn là tổng giám đốc Dương Thị, hiện tại Dương Tầm Chiêu không có cổ phần Dương Thị trong tay, hiện tại số cổ phần lớn của Dương Thị nằm trong tay ông cụ Dương, phóng viên Lỗ chắc chắn sẽ không đắc tội với ông cụ Dương, ngược lại phóng viên Lỗ còn muốn lấy lòng ông cụ Dương.

"Phóng viên Lỗ, cậu đưa điện thoại đến bên tai Tầm Chiêu, tôi có mấy câu muốn nói với Tầm Chiêu." Điện thoại vừa kết nối, ông cụ Dương lập tức nói.

Phóng viên Lỗ sửng sốt, sau đó anh ta nhìn Dương Tầm Chiêu một cái, nếu anh ta đã lựa chọn nghe điện thoại của ông cụ Dương thì chẳng khác nào chọn đứng về phía ông cụ Dương, cho nên anh ta sẽ nghe theo lời ông cụ Dương nói, huống chi phóng viên Lỗ cũng không cảm thấy yêu cầu của ông cụ Dương quá đáng!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi