CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

"Dương Tầm Chiêu vừa tổ chức họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương thì ông cụ Dương té xỉu, sau đó thì gọi cấp cứu." Đường Minh Hạo nói tiếp, lúc này gương mặt nhỏ nhắn của nó rất nghiêm túc, giọng điệu cũng rất nghiêm túc.

"Nhà họ Dương, người có thân phận như ông cụ Dương đều có bác sĩ riêng. Ông cụ Dương đã đến tuổi này rồi thì chắc chắn bác sĩ riêng cũng vào nhà ở rồi, dù là không ở trong nhà thì chắc chắn gọi là đến ngay, tốc độ chắc chắn nhanh hơn gọi cấp cứu. Nhưng tại sao bà cụ Dương lại bỏ gần tìm xa? Bác sĩ riêng không thể nào kém cạnh bác sĩ cấp cứu ở bệnh viện được, rốt cuộc bà cụ Dương có ý định gì đây?" Đường Minh Hạo bắt đầu phân tích từng cái một, mỗi một cái đều chỉ ra, nói rất rõ ràng, rất dễ hiểu.

"Tình hình khi đó cấp bách nên phản ứng đầu là gọi cấp cứu." Bà cụ Dương nheo mắt lại, trong mắt lạnh lùng hơn, dù biết đứa bé này là con của Tầm Chiêu thì bà ta cũng không cho phép nó làm bừa.

"Sai rồi, vào lúc cấp bách thì phản ứng đầu tiên của con người là làm chuyện theo thói quen bình thường, sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện mà bình thường không làm. Nếu cháu là người có thân phận như ông cụ Dương thì chắc là đời này chẳng bao giờ gọi cấp cứu đâu? Đây chắc chắn là lần đầu ấy nhỉ?" Đường Minh Hạo nghe thấy lời nói của bà cụ Dương thì cười mỉm, lời nói của bà cụ Dương lừa người thường thì được, chứ muốn lừa nó ư? Không đơn giản vậy đâu.

Mẹ của nó là chuyên gia tâm lý học tội phạm, vả lại còn là người giỏi nhất nữa, đương nhiên là nó cũng học được không ít.

Hiển nhiên là bà cụ Dương không ngờ Đường Minh Hạo lại nói như thế, phản ứng của đứa bé này quá nhanh, quá thông minh, trong tình huống này thì người lớn bình thường cũng không nghĩ đến chuyện này, sợ rằng người lớn bình thường còn chẳng có mạch suy nghĩ rõ ràng như đứa bé này.

Đứa bé này đúng là không đơn giản.

"Nhà họ Dương của bà cũng là..." Đương nhiên phản ứng đầu tiên của bà cụ Dương là phải phản bác, chắc chắn là bà ta không thể bị một đứa bé chặn họng được.

"Có vài lời, cháu khuyên bà cụ Dương nên nghĩ kĩ rồi hẵng nói, chuyện trong nhà chính của nhà họ Dương có bác sĩ riêng hay không chỉ cần điều tra là biết. Đương nhiên, chuyện nhà họ Dương có gọi cấp cứu hay không cũng chẳng khó tra lắm đâu." Đường Minh Hạo thấy bà cụ Dương muốn cãi lại, không nhịn được bật cười.

Lời nói này của Đường Minh Hạo đã chặn họng bà cụ Dương, vì Đường Minh Hạo nói rất đúng, trong nhà chính nhà họ Dương có bác sĩ riêng thật, mà sự thật là trước giờ nhà họ Dương chưa hề gọi cấp cứu, bởi vì với thế lực của nhà họ Dương, với thân phận của ông cụ Dương thì chẳng cần phải gọi cấp cứu làm gì.

Đúng như Đường Minh Hạo nói, tài nghệ của bác sĩ riêng nhà họ Dương không hề thua kém bác sĩ khoa cấp cứu của bệnh viện, hơn nữa nhà họ Dương cũng có một số thiết bị dùng cho cấp cứu, tất cả đều không thua kém gì ở bệnh viện.



"Hơn nữa, với thân phận của ông cụ Dương, nếu đột nhiên xảy ra chuyện nghiêm trọng như ngất xỉu thì chắc chắn sẽ đưa đến các bệnh viện tư vừa tiên tiến vừa sang trọng, vả lại nhất định sẽ đưa ông cụ Dương đến bệnh viện mà bình thường ông cụ Dương thường đi. Bởi vì bệnh viện mà ông cụ Dương thường đi mới biết rõ tình hình của ông cụ Dương nhất, mới có thể tiến hành cấp cứu kịp thời." Đường Minh Hạo lại chỉ ra một điểm nữa, điểm này cũng rất có sức thuyết phục.

Sắc mặt của bà cụ Dương đúng là đã thay đổi, nhất thời cảm thấy lồng ngực hơi khó thở, muốn nói gì đó nhưng không nói được gì, bởi vì bà ta phải thừa nhận những gì mà đứa bé này nói đều đúng cả.

"Theo cháu biết thì bình thường ông cụ Dương đều kiểm tra ở bệnh viện tư nhân của nhà họ Trác, hơn nữa mỗi lần đều do Trác Hiểu Lam kiểm tra sức khỏe, chắc hẳn mọi người ở đây đều rõ ràng y thuật của Trác Hiểu Lam. Ở thành phố A này chẳng có y thuật của bác sĩ nào sánh được Trác Hiểu Lam." Lời nói của Đường Minh Hạo lại khiến người ta bất ngờ thêm lần nữa, ngay cả bệnh viện mà ông cụ Dương thường đến để khám sức khỏe mà nó cũng biết, có thể thấy được trước khi tới nó đã chuẩn bị đầy đủ.

Môi bà cụ Dương mấp máy, rồi cũng không nói ra chữ nào, bởi vì những gì mà Đường Minh Hạo nói khiến bà ta nhất thời không thể phản bác.

Bình thường bà ta rất giỏi ăn nói, bình thường bà ta cũng rất biết suy tính, còn có rất nhiều cách, nhưng giờ này bà ta lại nhận ra khi đối mặt với một đứa bé, bà ta lại không có sức đỡ.

Đứa bé này liệt kê từng cái một, suy luận rõ ràng thế kia, khiến bà ta không tìm được chỗ nào để phản bác, đương nhiên điều quan trọng là bà cụ Dương không ngờ Đường Minh Hạo lại giỏi thế, nhất thời bị sốc và vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần.

"Có bác sĩ riêng lại không cần, có bệnh viện hiểu rõ tình hình của ông cụ Dương lại không đi, có bác sĩ giỏi giang rất hiểu rõ tình hình của ông cụ Dương cũng không chọn mà bà cụ Dương lại chọn gọi cấp cứu, xin hỏi bà cụ Dương, nguyên nhân của nó là gì?" Đường Minh Hạo không cho bà cụ Dương nhiều thời gian để suy nghĩ, hỏi hết câu này đến câu khác.

"Cháu nghĩ chỉ có một nguyên nhân này thôi." Tuy Đường Minh Hạo đang hỏi bà cụ Dương, nhưng cũng chẳng mong mỏi bà cụ Dương sẽ trả lời, cậu biết người như bà cụ Dương ấy, sợ rằng thấy quan tài rồi mà vẫn chịu quay đầu.

Nếu để bà cụ Dương trả lời thật thì bà cụ Dương nhất định sẽ tìm đủ loại lí do mà tranh cãi.

"Cái nguyên nhân mà cháu nghĩ, mọi người đều đoán được cả rồi." Đường Minh Hạo không chờ bà cụ Dương lên tiếng mà nhìn sang phóng viên: “Đương nhiên là bà cụ Dương muốn làm to chuyện, to đến mức người xung quanh đều biết hết cả."

"Đầu tiên là gọi cấp cứu, rồi lập tức để phóng viên biết, sau đó phóng viên sẽ đi cùng à cụ Dương, cứ thế bà cụ Dương sẽ cho phóng viên vào cùng mà không hề ngăn cản. Sau khi đến bệnh viện, phóng viên sẽ vây quanh ông cụ Dương, bà cụ Dương sẽ đồng ý phỏng vấn của phóng viên, rõ ràng là bà cụ Dương sợ mọi người không biết chuyện này. Thêm nữa là ông cụ Dương đã xỉu rồi, còn được người ta đưa đến bệnh viện mà bà cụ Dương vẫn có thể nhận phỏng vấn của phóng viên, còn trả lời nhiều câu hỏi như thế được, lại còn trả lời rất cặn kẽ, chuyện này đúng là quá giỏi rồi." Lúc Đường Minh Hạo nói lời này, đôi mắt chuyển sang chỗ bà cụ Dương và nhìn bà cụ Dương, lúc này rõ ràng trong lời nói của Đường Minh Hạo chứa mấy phần chế nhạo.

"Trong tình hình bình thường, người có thân phận như ông cụ Dương đây, nếu người xảy ra chuyện thật thì sẽ cố hết sức giấu đi, vì người có thân phận như ông cụ Dương thì sự an nguy của ông ấy ảnh hưởng đến cổ phiếu của Dương Thị. Hiện tại thì phần lớn cổ phần của Dương Thị đều nằm trong tay ông cụ Dương, trước đó Dương Tầm Chiêu đã nói tuyệt đối không lo chuyện công ty nữa. Chuyện ông cụ Dương đột nhiên bị bệnh rồi nằm viện mà truyền đi thì chắc chắn cổ phiếu ngày mai của Dương Thị sẽ rớt giá, thế nên nếu ông cụ Dương bị bệnh thật thì bà cụ Dương sẽ cố mà giấu. Nhưng mà bà cụ Dương lại khiến mọi người đều biết chuyện, rốt cuộc có ý định gì đây?" Ánh mắt của Đường Minh Hạo nhìn bà cụ Dương, lời nói này đã khiến cho bà cụ Dương hoàn toàn sợ hãi.



Bà ta thật sự không ngờ một đứa trẻ lại hiểu nhiều thế, đây chỉ là một thằng nhóc năm tuổi thôi, sao lại hiểu mấy cái này?

Chắc chắn là có người dạy nó, chắc chắn là Hàn Nhã Thanh rồi.

Bà ta tuyệt đối không bỏ qua cho Hàn Nhã Thanh!

Đương nhiên, lúc này bà cụ Dương không dám trực tiếp vạch trần mối quan hệ giữa thằng bé này và Hàn Nhã Thanh, bởi vì bà ta không thể để người khác biết đứa bé này là con của Dương Tầm Chiêu, không thể để đứa bé này ảnh hưởng đến cuộc hôn sự giữa Dương Tầm Chiêu và công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.

Bà cụ Dương thấy Đường Minh Hạo càng nói càng nhiều, càng nói càng tỉ mỉ, quan trọng là mỗi một câu mà Đường Minh Hạo nói đều là thật, lúc này bà cụ Dương đúng là vừa giận vừa bất ngờ: “Cháu đừng có nói bậy nữa, một đứa bé như cháu làm sao mà hiểu mấy cái này được, nói đi rốt cuộc là ai dạy cháu cái này đây?"

Tuy không thể để người khác biết đứa bé này là con của Tầm Chiêu, nhưng bà cụ Dương cảm thấy vẫn có thể lợi dụng điều này để phân tán sự chú ý của mọi người về chuyện này.

Đường Minh Hạo biết bà cụ Dương muốn dời sự chú ý của mọi người đi nên đương nhiên nó sẽ không cho bà cụ Dương được như ý.

"Những chuyện này chỉ cần nghiêm túc nghĩ một lúc là nghĩ được, cháu tin mọi người ở đây cũng sẽ nghĩ được." Đường Minh Hạo không trả lời thẳng với bà cụ Dương mà lại nhìn phóng viên một lần nữa,

"Đúng thế, những chuyện này chỉ cần nghĩ là dễ dàng nghĩ ra ngay." Phóng viên bị Đường Minh Hạo chỉ đích danh mang vào đương nhiên sẽ gật đầu liên tục phụ họa cho lời nói của Đường Minh Hạo.

Đương nhiên anh ta cũng không chỉ đơn thuần là phụ họa với Đường Minh Hạo, mà lúc này trong lòng anh ta thật sự bội phục đứa bé này.

"Đứa bé này nói có lý lắm, sau khi ông cụ Dương té xỉu có nhiều chuyện còn chưa cân nhắc đến, sau khi ông cụ Dương té xỉu đúng là có nhiều chuyện lạ lùng thật." Lúc này những phóng viên khác cũng hơi nghiêng về Đường Minh Hạo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi