CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Đường Minh Hạo lập tức mỉm cười, nó cảm thấy đây nhất định là câu chuyện hài hước nhất mà mình từng được nghe, những chuyện mà ông cụ Dương và bà cụ Dương làm với Dương Tầm Chiêu là để tốt cho Dương Tầm Chiêu? Đường Minh Hạo không biết sao hai người họ có thể nói ra câu này, da mặt họ phải dày cỡ nào chứ?!!!

Khi ông bà cụ Dương làm ra chuyện gì, thật sự họ có từng nghĩ cho Dương Tầm Chiêu không? Họ có khi nào mà thật lòng quan tâm Dương Tầm Chiêu, coi như không tính chuyện hôm nay, vậy trước kia có chuyện gì hai người họ làm mà không quá đáng đâu?

Để tốt cho Dương Tầm Chiêu? Có chuyện nào thật sự làm vì Dương Tầm Chiêu sao?

Để chia cắt Dương Tầm Chiêu và mẹ anh, ông cụ Dương giả vờ ngã gãy chân, nằm viện rồi hãm hại mẹ anh, giấu Dương Tầm Chiêu, tự hứa hôn với nhà họ Cố, sau đó lại muốn bám vào nhà họ Đường bèn bày mưu tính kế từ hôn nhà họ Cố.

Hiện giờ hai người họ lại giấu Dương Tầm Chiêu, tự quyết định hôn sự với Quỷ Vực Chi Thành, hơn nữa vì để dựa dẫm Quỷ Vực Chi Thành, họ còn định đưa em gái mình đi, bán mẹ anh lên núi!!

Hiện giờ bà cụ Dương rõ ràng đã biết thân phận của anh, nhưng lại tỏ vẻ bình thản, còn giả vờ không biết, hẳn là không muốn làm lỡ hôn sự với Quỷ Dực Chi Thành.

Những việc họ đã làm, có việc nào tốt cho Dương Tầm Chiêu? Thậm chí họ còn chưa từng hỏi ý của anh, chưa từng tôn trọng anh, họ chỉ xem anh như một công cụ có thể tạo ra lợi ích cho nhà họ Dương.

“Vâng ạ, nếu bà đã nói rằng chuyện hai ông bà làm là vì tốt cho Dương Tầm Chiêu, vậy hiện giờ ngay trước mặt mọi người, bà hãy làm rõ chuyện ông cụ Dương giả vờ hôn mê, chứng minh chuyện này chẳng mảy may liên quan đến Dương Tầm Chiêu đi ạ.” Đường Minh Hạo nhìn bà cụ Dương, từng câu từng chữ đều tỏ rõ uy lực không cho phép trốn tránh, khiến người khác cảm nhận được một áp lực vô hình.

Mà lời của Đường Minh Hạo cũng hàm chứa sức mạnh đặc biệt, khiến người khác cảm thấy chấn động.

Cố Ngũ nghe xong, trong lòng vô cùng kích động và phấn khởi, cậu chủ nhỏ trút giận giúp ông chủ, cậu chủ nhỏ đang bảo vệ ông chủ của họ, cậu chủ nhỏ thật là ngầu.

Lúc này những nhà báo khác đều nhìn sang Đường Minh Hạo, trong mắt đều đầy vẻ khó hiểu, đứa trẻ này thông minh quá, phản ứng cũng nhanh thật, hơn nữa cũng rất có khí phách, đến nỗi khiến bọn họ đều cảm thấy áp lực.

Lúc này, Đường Minh Hạo đang nhìn bà cụ Dương, nó đang chờ bà cụ trả lời, hoặc là nên nói đợi động thái của bà cụ thế nào, nó muốn xem coi lần này, bà cụ Dương còn muốn làm bậy làm bạ thế nào.

Đương nhiên lần này nó tuyệt đối sẽ không để bà cụ Dương càn quấy nữa.



Những người khác cũng đều nhìn bà cụ Dương, câu hỏi của bé Đường Minh Hạo thực ra rất đơn giản, không hề khó trả lời, bà cụ Dương có cần phải khó xử vậy không?

“Ông cụ nhà tôi vốn sức khỏe không tốt, lần trước kiểm tra ra có vài vấn đề, hơn nữa ông ấy đã từng này tuổi, tôi còn xin mọi người để yên cho ông ấy nghỉ ngơi, đừng làm phiền ông ấy đấy thôi.” Bà cụ Dương không hổ là một con hồ ly, bà ta vẫn như cũ không trả lời thẳng câu hỏi của Đường Minh Hạo, mà cố ý lôi sức khỏe của ông cụ Dương ra đáp trả.

Nói thật thì, ông cụ Dương đã lớn tuổi, sức khỏe có chút vấn đề cũng bình thường, vì vậy lời bà cụ Dương nói cũng có tính thuyết phục.

“Mới nãy bác sĩ đã nói, sức khỏe ông cụ Dương không việc gì.” Lần này Đường Minh Hạo không muốn bà cụ Dương lại ém nhẹm cho qua chuyện này, vậy nên nó đã đưa ra lời bác sĩ vừa nói để chống lại bà cụ Dương.

Vị bác sĩ vừa nãy còn chưa đi, trước đây mỗi khi anh ta mở miệng nói đều bị bà cụ Dương ngắt lời, nên vẫn luôn giữ im lặng, vì lúc này trong phòng bệnh có rất nhiều phóng viên đang vây quanh, anh ta không chen ra được, hơn nữa con người vốn hiếu kỳ, ai cũng đều muốn hóng chuyện, anh ta cũng định ở lại xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Đúng vậy, bệnh viện chúng tôi đã tiến hành kiểm tra toàn diện cho ông cụ Dương, sức khỏe ông cụ không hề…” Vị bác sĩ kia nghe Đường Minh Hạo nói, vội mở miệng đáp, anh ta đúng là một người thành thật, hơn nữa anh ta cũng thật sự là một người chính trực.

“Tôi không tin kết quả kiểm tra của bệnh viện các người, chúng tôi đã nhờ Trác Hiểu Lam của bệnh viện nhà họ Trác đích thân kiểm tra cho ông cụ…” Bà cụ Dương lại cắt ngang lời bác sĩ, lúc bà cụ nói chuyện còn liếc bác sĩ, trong mắt rõ ràng có ý cảnh cáo, vị bác sĩ này cũng đặc biệt đến để gây chuyện sao?

“Bà cụ Dương nói kết quả kiểm tra này hả? Đây là lần kiểm tra sức khỏe gần đây của ông cụ Dương, là vào một tháng trước, do Trác Hiểu Lam của bệnh viện nhà họ Trác kiểm tra.” Hôm nay Đường Minh Hạo hiển nhiên không đến tay không, nên những thứ cần chuẩn bị nó đều đã chuẩn bị cả.

Về kết quả kiểm tra này của ông cụ Dương, lúc trên đường đến đây, nó đã nhắn tin cho Mộ Dung Tri, nhờ Mộ Dung Tri tìm giúp.

Vì trước đó, khi phóng viên bám theo xe cấp cứu đến nhà họ Dương, bà cụ Dương đã nói kết quả kiểm tra sức khỏe gần đây của ông cụ Dương không ổn, vậy nên Đường Minh Hạo đã nghĩ đến việc này.

Nói đi cũng phải nói lại, hệ thống bệnh viện nhà họ Trác bảo mật rất tốt, đến bây giờ Mộ Dung Tri mới gửi kết quả sang.

Đường Minh Hạo đưa điện thoại đến trước mặt bà cụ Dương, để bà cụ có thể nhìn rõ tài liệu liên quan đến việc kiểm tra sức khỏe của ông cụ Dương trên điện thoại nó.

Sau khi bà cụ Dương nhìn thấy kết quả kiểm tra, lập tức nheo mắt: “Cháu lấy cái này ở đâu, nhà họ Trác vô cùng nghiêm ngặt, tuyệt đối sẽ không tiết lộ với người ngoài bất cứ điều gì về bệnh nhân, hơn nữa hệ thống bệnh viện nhà họ Trác bảo mật rất tốt, người ngoài không thể tra được tài liệu, sao cháu có thể lấy được những cái này?”

Bà cụ Dương không dám tin Đường Minh Hạo vậy mà lại lấy được kết quả kiểm tra sức khỏe của ông cụ Dương.



Bác sĩ bệnh viện nhà họ Trác không thể tiết lộ với người ngoài bất kỳ điều gì về tình trạng của bệnh nhân, huống hồ lần nào họ cũng tìm thẳng Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam càng không thể nào lại nói gì đó với người khác, hơn nữa hệ thống bệnh viện nhà họ Trác được mệnh danh là hệ thống bảo mật tốt nhất, không ai có thể trộm được bất kỳ tài liệu nào về bệnh nhân ở bệnh viện nhà họ Trác, cũng chính vì lý do này, lần nào họ cũng đến bệnh viện nhà họ Trác kiểm tra.

“Chuyện này đối với Diêm Môn bọn cháu dễ như trở bàn tay.” Đường Minh Hạo không đồng ý, bĩu môi, dường như đối với nó, đây là chuyện rất đơn giản.

Khóe môi Cố Ngũ co rút, thật sự đây không phải là công lao của Diêm Môn bọn họ, cậu chủ nhỏ không cần dát vàng lên mặt Diêm Môn bọn họ thế này, anh ta không biết gì về chuyện này, cũng không biết cậu chủ nhỏ làm cách nào lấy được những tài liệu này.

“Kết quả ở đây, chi bằng mọi người cùng xem đi, xem thử rốt cuộc sức khỏe của ông cụ Dương có vấn đề gì không?” Đường Minh Hạo đưa điện thoại cho phóng viên, chuyển đến trước ống kính máy quay, vậy thì không chỉ những người trong phòng này có thể nhìn thấy tài liệu, mà những người khác chỉ cần họ đang xem chương trình phát sóng đều có thể nhìn thấy.

Ở nhà họ Đường, bà cụ Đường kinh ngạc đến không nói nên lời: “Đứa bé này ghê gớm quá đi mất, làm sao nó lấy được những thứ này, bà rất hiểu bệnh viện nhà họ Trác, tài liệu của bệnh viện họ đúng là hiếm khi mà lộ ra ngoài, cái chỗ Diêm Môn kia giỏi thế sao?”

Hàn Nhã Thanh nghe bà cụ Đường nói thì không khỏi mỉm cười, Diêm Môn ghê gớm cỡ nào thì cô không biết, nhưng cô nhớ ra một chuyện, lúc đầu, Dụ Vỹ Phi từng nói với cô rằng, vào cái đêm của năm năm trước kia, người đàn ông trong quán bar chính là chủ nhân của Diêm Môn, nếu vậy, những gì Dụ Vỹ Phi tra được đều là thật.

Hiển nhiên Dương Tầm Chiêu chính là chủ nhân của Diêm Môn, nếu không Đường Minh Hạo cũng không thể như cá gặp nước ở Diêm Môn như vậy.

Ban đâu, Mộ Dung Tri không tra được Diêm Môn là Dương Tầm Chiêu, xem ra, Mộ Dung Tri cũng không tra được toàn bộ tài sản của Dương Tầm Chiêu.

Hàn Nhã Thanh đánh mắt nhìn sang Dương Tầm Chiêu.

“Sao thế?” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, anh cảm thấy ánh mắt cô đang nhìn mình hơi là lạ, sao thế nhỉ?

“Em hơi hiếu kỳ, rốt cuộc anh có bao nhiêu tài sản?” Hàn Nhã Thanh không hề để ý những thứ này, cô chỉ đơn giản là hiếu kỳ, cô muốn biết, Dương Tầm Chiêu còn chưa đến ba mươi tuổi, hoàn toàn dựa vào năng lực bản thân mình, rốt cuộc có thể kiếm được bao nhiêu tiền.

“Em muốn kiểm tra sao? Vậy anh lựa dịp dẫn em đi.” Dương Tầm Chiêu nghe cô nói không khỏi bật cười, thì ra là vì chuyện này, anh cảm thấy chẳng việc gì, cô muốn biết, anh lúc nào cũng có thể nói cô nghe, nếu nói vẫn chưa cụ thể lắm, vậy anh có thể dẫn đi xem trực tiếp.

Anh cảm thấy có thể kết hợp hưởng tuần trăng mật gì đó luôn, tính ra cũng là ý kiến hay, anh khá mong chờ rồi đấy!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi