CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



Đường Lăng xem kỹ càng tỉ mỉ những tài liệu anh tra được về Viên Ngữ, anh khẳng định không có người mà Trác Thanh nhắc đến.

Anh điều tra được gì đều nói luôn cho anh ta nghe: “Hơn nữa dựa vào những gì tôi điều tra được, Viên Ngữ hoàn toàn không có đàn anh đàn chị cùng quê nào.

Viên Ngữ là người thôn họ, cũng là người đầu tiên trong xã họ thi đỗ vào trường học của các cậu.”
“Không thể nào, không thể nào, chuyện này nhất định sai ở đâu rồi!” Trác Thanh đột nhiên trở nên kích động.

Chuyện năm đó anh ta nhớ rõ mồn một, sao có thể không có kẻ tên Lý Kiệt này được.
Nếu thật sự không có kẻ tên Lý Kiệt này, vậy sự việc năm đó rốt cuộc là thế nào?
Người đàn ông năm đó là ai?
Hơn nữa Viên Ngữ còn chính miệng nói cho anh ta biết, cô thích người đàn ông đó.
“Trác Thanh, tôi cảm thấy cậu nên điều tra lại chuyện năm đó, có thể năm đó thật sự xảy ra chuyện cậu không biết.” Đường Lăng là người rất thông minh, tuy rằng Trác Thanh không nói rõ nhưng anh cũng đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì.
Trác Thanh nói kẻ tên Lý Kiệt này có thể là người khiến năm đó anh ta và Viên Ngữ chia tay.


Nhưng bây giờ theo những gì anh điều tra được, trên đời này vốn không có kẻ nào tên Lý Kiệt, chí ít là người này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của Viên Ngữ.
“Anh cả, chuyện này rốt cuộc là sao? Rốt cuộc là sao?” Giờ phút này, bàn tay cầm điện thoại của Trác Thanh không khống chế được run lên.

Anh ta quá hiểu năng lực của anh cả.

Nếu anh cả không điều tra ra Lý Kiệt, vậy chứng tỏ người này thật sự không có giao thoa gì với Viên Ngữ.
Anh ta đột nhiên hiểu ra, hình như chuyện năm đó có gì không đúng.

Nhưng rốt cuộc không đúng ở đâu, rốt cuộc nhầm lẫn ở đâu?
Anh ta không biết, anh ta không nghĩ ra.
“Trác Thanh, chuyện này cần cậu tự tìm hiểu, hơn nữa cũng nên do cậu tìm hiểu.” Đường Lăng có thể hiểu tâm trạng hiện giờ của anh ta.

Anh cũng hiểu mấy năm nay Trác Thanh chưa từng quên Viên Ngữ, hơn nữa anh ta vẫn luôn canh cánh chuyện năm đó trong lòng, thế nên anh ta nhất định phải tự điều tra làm rõ chuyện này.
“Anh cả, anh không điều tra ra chuyện năm đó sao?” Trác Thanh ngây người hỏi.

Lúc này anh ta cũng tỉnh táo hơn một chút nên mới nghĩ đến việc này.

Với năng lực của anh cả, nếu tiến hành điều tra toàn diện về Viên Ngữ, không thể nào không tra được tin tức gì về chuyện năm đó.
Tuy rằng chuyện năm đó do nhà họ Trác xử lý nhưng chỉ cần anh cả muốn điều tra, không thể nào không thu được gì.
“Không, tôi không điều tra được gì về chuyện năm đó.

Nên tôi mới cảm thấy kỳ lạ, mới hỏi cậu rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?” Rõ ràng là Đường Lăng đã sớm nhận ra vấn đề trong đây.

Năm đó, Trác Thanh quyết tâm cắt đứt tình cảm với Viên Ngữ nhất định là vì đã xảy ra chuyện gì cực kỳ nghiêm trọng.


Nhưng anh thật sự không điều tra được gì.
Chuyện này vốn đã kỳ lạ, hiện giờ nghe ý Trác Thanh nói thì đương sự quan trọng nhất của năm đó lại là kẻ không tồn tại, chuyện này lại càng thêm kỳ lạ.
“Sao lại như vậy? Là ai? Là ai giấu nhẹm mọi chuyện? Rốt cuộc là ai?” Trác Thanh hơi nheo mắt lại.

Chuyện đến nước này, anh ta cũng đã nhận ra điểm kỳ quặc trong đó.
Chuyện năm đó anh ta tận mắt nhìn thấy, Viên Ngữ cũng không có ý che giấu.

Khi đó cô còn chính miệng nói với anh ta rằng cô yêu Lý Kiệt.

Thế nên chắc chắn không phải Viên Ngữ đang giấu diếm điều gì, vì chuyện gì anh ta cũng biết cả, cô hoàn toàn không có lý do làm vậy.
Hơn nữa cô nhất định không có năng lực che giấu đến mức không để lộ sơ hở như vậy được, thậm chí đến cả anh cả cũng không điều tra ra được.
Cho nên rốt cuộc là ai?
Là ai tài giỏi như vậy? Là ai sẽ làm như vậy?
Có phải kẻ tên Lý Kiệt kia không?
Nhưng kẻ đó rõ ràng không có lý do làm vậy, mà hình như anh ta cũng không giống người có năng lực làm việc đó.
“Năm đó có ai muốn ngăn cản hai người đến với nhau không?” Thật ra Đường Lăng cũng muốn biết rốt cuộc là kẻ nào đã che giấu sự thật.

Anh cảm thấy, tìm ra kẻ đã che giấu sự thật tám năm về trước này có thể sẽ phát hiện được càng nhiều chuyện hơn.
“Không có.” Trác Thanh lắc đầu theo bản năng: “Năm đó em thật lòng muốn cưới Viên Ngữ, bằng không sẽ không dẫn cô ấy tới ra mắt các anh.

Hơn nữa sau đó sinh nhật bà nội, em còn dẫn cô ấy tới nhà lớn của nhà họ Trác.” Trác Thanh nghĩ lại chuyện năm đó, vẻ mặt thoáng bình tĩnh lại.

Năm đó anh ta yêu rất chân thành, rất đơn thuần, thật lòng thật dạ với Viên Ngữ.
“Người nhà họ Trác không phản đối sao?” Ánh mắt Đường Lăng chợt lóe lên, nhanh miệng hỏi.

Nhà họ Trác có truyền thống học y, cũng khẳng định là gia đình giàu có.


Họ có thể chấp nhận một cô gái xuất thân nông thôn như Viên Ngữ sao?
“Không, không ai phản đối.

Khi đó bà nội gặp được Viên Ngữ thì rất vui mừng, ba mẹ em cũng không phản đối, bọn họ đều rất thích cô ấy.” Trác Thanh nhớ lại tình hình khi đó, người nhà họ Trác rất nhiệt tình với Viên Ngữ.
“Sau đó mẹ em còn bảo em dẫn Viên Ngữ đến nhà ăn cơm hai lần, bọn họ ở chung với nhau rất hòa thuận.” Có lẽ anh ta cảm thấy chưa đủ đáng tin nên lại nhanh miệng nói thêm một câu.
“Sau đó thì chuyện kia xảy ra khi nào? Bao lâu sau khi cậu dẫn Viên Ngữ rời khỏi nhà họ Trác?” Đường Lăng hơi cau mày, anh cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như lời Trác Thanh nói.
Nhà giàu như kiểu nhà họ Trác, trong nhà có rất nhiều chuyện phức tạp khó nói.
“Khoảng ba tháng sau đó.” Trác Thanh ngẫm nghĩ một lát, sau đó nhanh chóng trả lời.

Dù rằng chuyện này đã trôi qua tám năm nhưng có rất nhiều chuyện khi đó anh ta vẫn nhớ như in.
“Anh cả, anh nghi ngờ nhà họ Trác đã làm gì Viên Ngữ sao? Nhưng ba mẹ em không hề phản đối bọn em yêu nhau, bọn họ cũng mong em hạnh phúc.

Hơn nữa nếu khi đó Viên Ngữ bị ép buộc, nhà học Trác cũng chẳng có thứ gì có thể ép cô ấy làm như vậy.” Không phải Trác Thanh đang bảo vệ người nhà mà là chuyện như năm đó, nếu Viên Ngữ bị ép thật thì rốt cuộc là thứ gì mới có thể khiến cô làm ra chuyện đó?
Dù nhà họ Trác không đồng ý cho hai người ở bên nhau, dù nhà họ muốn ép cô rời khỏi, cũng tuyệt đối không có khả năng ép cô phải làm ra chuyện kia.
Khi đó anh ta bắt gian tại trận, hơn nữa Viên Ngữ còn nói thẳng vào mặt anh ta, cô không yêu anh ta.
Viên Ngữ làm như vậy đồng nghĩa với việc hủy hoại tất cả tình cảm giữa hai người, cũng là hủy hoại chính bản thân cô.
“Tôi không rõ tình hình cụ thể, thế nên chuyện này cần cậu tự điều tra rõ ràng.” Đường Lăng không biết gì về chuyện năm đó, nên đương nhiên không thể tự ý quyết định.
Nghe Trác Thanh nói, Đường Lăng biết chuyện Viên Ngữ làm năm đó đã gây ra hậu quả rất nghiêm trọng.
Rốt cuộc là vì lý do gì mới khiến cô làm như vậy?! Quyết tuyệt như vậy!?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi