CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



Lúc Hàn Nhã Thanh nói chuyện, đồng thời đã đi tới bên cạnh Dương Tầm Chiêu, một bàn tay trực tiếp thò vào trong túi quần của Dương Tầm Chiêu, cơ thể của cô càng là trực tiếp dán vào người của Dương Tầm Chiêu.

Khi Trác Hiểu Lam nghe thấy Hàn Nhã Thanh gọi Dương Tầm Chiêu thân mật như vậy, ánh mắt rõ ràng đã thay đổi, mà khi cô ta nhìn thấy Hàn Nhã Thanh trực tiếp dán lên người của Dương Tầm Chiêu, nhìn thấy tay của Hàn Nhã Thanh thò vào trong túi quần của Dương Tầm Chiêu, mắt của Trác Hiểu Lam không nhịn được mà nheo lại.

Dương Tầm Chiêu biết Hàn Nhã Thanh lúc này làm như vậy đều là vì để mê hoặc Trác Hiểu Lam, nhưng tiếng thân yêu đó của cô, vẫn là khiến lòng anh lay động, mà lúc này cô dán vào cơ thể anh như vậy, tay của cô trực tiếp thò vào trong túi quần của anh, độ ấm của bàn tay cô cách một lớp vải mỏng tang kia, thiêu đốt làn da trên chân của anh, khiến trong lòng anh càng sôi sục hơn.

Mà Hàn Nhã Thanh ở trong túi quần của Dương Tầm Chiêu moi nửa ngày, vẫn không móc điện thoại ra.

Dương Tầm Chiêu thầm nghiến răng: “Được rồi, để anh, anh tự làm! ”
Giọng nói của Dương Tầm Chiêu lúc này nghe đều có hơi khàn!
Cô thật là biết hành hạ người khác, nếu không phải là lúc này còn ở trong bệnh viện, nếu không phải lúc này còn có mấy người vây xem, anh chắc chắn sẽ đè cô làm việc chính rồi.

“Không trách em được, là túi của anh quá sâu rồi.

” Khóe môi của Hàn Nhã Thanh hơi cong lên, giọng nói nũng nịu lúc này càng rõ ràng.

“Được, được, tại anh, đều tại anh.


” Dương Tầm Chiêu lúc này sẽ không nói là lỗi của cô, người có sai là anh, bà xã của anh chắc chắn sẽ không sai.

“Như này còn tạm được.

” Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tầm Chiêu, nụ cười càng rạng rỡ.

Dương Tầm Chiêu cũng nhìn Hàn Nhã Thanh, nụ cười trên mặt, sự dịu dàng trong ánh mắt đó có thể say chết người.

Trác Hiểu Lam nhìn một màn này, chỉ cảm thấy trái tim giống như rơi vào trong chảo dầu, vô cùng khó chịu.

Mà lúc này, Dương Tầm Chiêu từ trong túi quần lấy ra một chiếc điện thoại, có điều, Dương Tầm Chiêu không có đưa điện thoại ra, mà nắm chiếc điện thoại trong tay.

“Cô Trác, chiếc điện thoại này cô thấy quen chứ?” Hàn Nhã Thanh nhanh chóng đưa mắt nhìn sang Trác Hiểu Lam, không cho Trác Hiểu Lam bất kỳ cơ hội phản ứng nào, lại nhanh chóng nói: “Không sai, đây chính là chiếc điện thoại cô cho người đưa cho Viên Ngữ, cũng chính là chiếc điện thoại cô liên lạc với Viên Ngữ.


Trái tim của Trác Hiểu Lam đang khó chịu trong chảo dầu, lúc này nghe thấy lời của Hàn Nhã Thanh, cô ta bỗng hoàn hồn, sau đó lại nhìn sang chiếc điện thoại trong tay Dương Tầm Chiêu, bởi vì Dương Tầm Chiêu cầm chiếc điện thoại trong tay, cô ta nhìn không rõ toàn diện chiếc điện thoại trong tay, chỉ có thể nhìn thấy một phần lộ ra ngoài.

Có điều từ một phần này thì thấy, quả thật rất rất giống với chiếc điện thoại mà cô ta liên lạc với Viên Ngữ.

Trác Hiểu Lam kinh ngạc trong lòng, lẽ nào Viên Ngữ không có hủy chiếc điện thoại sao?
Nếu như Viên Ngữ không có hủy chiếc điện thoại đi, Hàn Nhã Thanh rất có khả năng thông qua những cuộc gọi trong điện thoại tra được một ít manh mối, tuy cô ta không phải là dùng điện thoại của mình, tuy số điện thoại cô ta dùng đó cũng là làm tạm thời.

Nhưng liên quan tới manh mối đó, cô ta không có dọn sạch tuyệt đối, cho nên vẫn có khả năng sẽ tra tới trên người cô ta.

Vẻ thản nhiên đó của Trác Hiểu Lam cuối cùng cũng có vết nứt, cuối cùng cũng có hơi hoảng rồi.

Hàn Nhã Thanh đương nhiên đã nhìn thấy sự hoảng loạn trên mặt cô ta, Hàn Nhã Thanh cười thầm trong lòng, cuối cùng không giả vờ tiếp được nữa rồi.

Chỉ là, Trác Hiểu Lam rất nhanh lại hoàn hồn lại, không, không thể nào, Viên Ngữ không thể không nghe lời của cô ta, mạng của ba Viên Ngữ nằm trong tay của cô ta, Viên Ngữ không thể mặc kệ tính mạng của ba mình được.

Nếu không Viên Ngữ cũng sẽ không tự mình tiêm thuốc, Viên Ngữ chắc chắn sẽ nghe lời của cô ta hủy chiếc điện thoại đi.

“Cô kêu Viên Ngữ hủy chiếc điện thoại đi, Viên Ngữ quả thật đã nghe lời của cô, chỉ có điều Viên Ngữ thật sự không giỏi làm chuyện như này, Viên Ngữ ném điện thoại ra ngoài cửa sổ, ném vào trong bụi hoa dưới lầu, bị chúng tôi tìm được rồi.

” Hàn Nhã Thanh là chuyên gia tâm lý, thần sắc của Trác Hiểu Lam tự nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của cô, hơn nữa cô rất dễ dàng có thể nhìn ra suy nghĩ lúc này của Trác Hiểu Lam.

Đương nhiên, sở dĩ lúc này Trác Hiểu Lam lộ ra nhiều sơ hở như vậy, nguyên nhân rất lớn là vì cô vừa cố ý diễn show ân ái với Dương Tầm Chiêu, người rất giỏi như Trác Hiểu Lam, nếu cô ta đã thích Dương Tầm Chiêu, chắc chắn sẽ chịu kích thích từ show ân ái giữa cô và Dương Tầm Chiêu.


Vừa rồi Hàn Nhã Thanh chính là cố ý, bởi vì chiếc điện thoại trong tay Dương Tầm Chiêu căn bản không phải là chiếc điện thoại mà Trác Hiểu Lam đưa cho Viên Ngữ.

Hơn nữa chiếc điện thoại Dương Tầm Chiêu cầm lúc này cũng không phải khác hoàn toàn với chiếc điện thoại mà Trác Hiểu Lam đưa cho Viên Ngữ, chiếc điện thoại trong tay Dương Tầm Chiêu là bọn họ dựa theo chiếc đã nhìn thấy trong video trước đó cộng thêm mảnh vỡ phát hiện ở trong văn phòng của Viên Ngữ mà làm giả một chiếc.

Bởi vì trong video, bệnh nhân đó là cầm chiếc điện thoại trong tay, chiếc điện thoại giả bọn họ bây giờ làm ra cũng chỉ là làm giống một phần lộ ra trong video thôi, mà kiểu cầm điện thoại của Dương Tầm Chiêu lúc này cũng hoàn toàn là giống hệt với bệnh nhân ngày hôm qua.

Tất cả chuyện này đều được Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu sắp xếp sẵn trước khi tới phòng bệnh.

Chỉ là bọn họ biết Trác Hiểu Lam quá thông minh, cho nên Hàn Nhã Thanh mới cố ý trước khi lấy điện thoại ra mà kích thích Trác Hiểu Lam, hơn nữa cuối cùng chiếc điện thoại là do Dương Tầm Chiêu lấy ra.

Hàn Nhã Thanh biết, chiếc điện thoại do Dương Tầm Chiêu cầm, Trác Hiểu Lam sẽ không đi quan sát quá cẩn thận, bởi vì khi Trác Hiểu Lam nhìn Dương Tầm Chiêu, có một phần tâm tư sẽ bị chính Dương Tầm Chiêu quấy rối.

Mọi thứ đều là sách lược.

Trái tim hơi thả lỏng đó của Trác Hiểu Lam lần nữa trở nên lơ lửng, cô ta biết Viên Ngữ không quá có khả năng không nghe lời của cô, nhưng khả năng Viên Ngữ chưa xử lý sạch dữ liệu trong điện thoại vẫn có.

“Tôi căn bản không biết cô đang nói cái gì.

” Trác Hiểu Lam ép bản thân bình tĩnh lại, không thể hoảng, tuyệt đối không thể hoảng, cho dù bọn họ tìm được điện thoại, cũng chưa chắc có thể tra được chứng cứ, dù sao số điện thoại mà cô ta liên lạc với Viên Ngữ là mua tạm thời, không có dùng chứng minh thư của cô ta, là mua ở một quầy nhỏ, lúc đó cô ta đã quan sát, không có camera gì cả.

“Trong chiếc điện thoại này có ghi chép cuộc gọi, số điện thoại này chúng tôi cũng tra được rồi.

” Hàn Nhã Thanh nhìn cô ta, mỉm cười: “Chứng minh thư dùng để làm số điện thoại này chúng tôi cũng tra được rồi, tên là Lý Cường, có điều chúng tôi đã tìm được Lý Cường, Lý Cường hoàn toàn không biết sự tình.


Những lời này của Hàn Nhã Thanh đều là dùng để thăm dò Trác Hiểu Lam, bởi vì điện thoại căn bản không có tìm được thì căn bản không có số điện thoại gì cả.

Có điều, Hàn Nhã Thanh rất rõ Trác Hiểu Lam sẽ không dùng điện thoại của mình để liên lạc với Viên Ngữ, Trác Hiểu Lam chắc chắn là làm số tạm thời, hơn nữa chắc chắn sẽ không dùng chứng minh thư của Trác Hiểu Lam.

Có điều tất cả số điện thoại hiện nay đều bắt buộc phải dùng chứng minh thư mới có thể làm được, Trác Hiểu Lam chắc chắn không làm sim số điện thoại ở quầy kinh doanh chính quy, chắc chắn là làm trong những quầy nhỏ.

Trong những quầy nhỏ khi gặp phải trường hợp này đều sẽ tìm chứng minh thư khác để làm, Trác Hiểu Lam chắc chắn cũng không biết số điện thoại của cô ta là dùng chứng minh thư của anh để làm ra.

Hàn Nhã Thanh lúc này nói càng cụ thể, càng chi tiết, độ đáng tin mới càng cao, mới càng dễ khiến Trác Hiểu Lam cắn câu.

Quả nhiên, Hàn Nhã Thanh nhìn thấy sắc mặt của Trác Hiểu Lam nhanh chóng thay đổi.


“Chúng tôi tới khá vội, có điều tôi đã cho người đi tra số điện thoại này là làm ở đâu, tin rất nhanh thì có thể có kết quả rồi, dù sao tất cả số điện thoại mới các tiệm kinh doanh đều là có ghi chép, số điện thoại là từ đâu làm ra, đưa tới đâu, không có tra.

” Hàn Nhã Thanh lại nhanh chóng bổ sung một câu, bây giờ cô chính là muốn tìm cách từng chút từng chút gỡ bỏ tâm lý đề phòng của Trác Hiểu Lam.

Cơ thể của Trác Hiểu Lam lúc này rõ ràng có hơi cứng đờ, cô ta lúc này đã không có thản nhiên và thả lỏng như trước đó.

“Những điều này có liên quan gì tới tôi, bất chấp lý lẽ.

” Có điều Trác Hiểu Lam chung quy không phải là người bình thường, cho dù lúc này trong lòng cô ta đã bắt đầu hoảng rồi, nhưng cô ta vẫn duy trì sự bình tĩnh.

Cô ta tin chắc bọn họ không thể dễ dàng tìm được chứng cứ như vậy, chỉ cần Hàn Nhã Thanh không tìm được chứng cứ thì không thể làm gì cô ta cả.

Hàn Nhã Thanh tự nhiên biết tâm tư của Trác Hiểu Lam lúc này, cô không có nói gì nhiều, chỉ là nụ cười trên mặt sâu thêm vài phần.

“Ông xã.

” Hàn Nhã Thanh không tiếp tục để ý Trác Hiểu Lam, mà xoay người nhìn sang Dương Tầm Chiêu lần nữa, một tiếng ông xã, Hàn Nhã Thanh gọi vừa dịu dàng vừa tê tái.

Ánh mắt của Trác Hiểu Lam bỗng tối đi, ông xã?
Hàn Nhã Thanh gọi Dương Tầm Chiêu là ông xã?
Bọn họ đã kết hôn rồi sao?
Hôm nay rõ ràng đã tung ra tin tức như thế rồi, Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu vẫn là đi đăng ký kết hôn rồi sao?
Chuyện này sao có thể chứ? Sao có thể chứ?
Trác Hiểu Lam nhất thời chỉ cảm thấy bản thân hít thở có hơi khó nhọc, dường như sắp không thở nổi rồi.

Khi Dương Tầm Chiêu nghe thấy tiếng ông xã đó của Hàn Nhã Thanh, cơ thể hơi tê tái, trong lòng cuộn trào, cảm giác đó vô cùng!
Dương Tầm Chiêu nhất thời cũng không thể hình dung đó là loại cảm giác gì.

Tuy biết cô là diễn kịch, nhưng anh thích nghe, anh không để bụng cô gọi thêm vài tiếng, dùng giọng nói như thế gọi thêm vài tiếng!!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi