CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



Thành chủ có ý gì, rốt cuộc là suy nghĩ như thế nào, hoặc là phải nói thành chủ muốn làm cái gì?
“Thành chủ, tại sao lại không cần?” Quản gia Trọng thật sự không hiểu rõ ý tứ của thành chủ nhà mình, chỉ là lúc này dáng vẻ của thành chủ làm cho ông ta cảm thấy rất hoảng hốt, cho nên quản gia Trọng nhất định phải hiểu rõ rốt cuộc là thành chủ có ý gì.

Lần này, Trương Minh Hoàng không trả lời lại, chỉ là mắt cứ nhìn về phía trước, nhưng mà dường như tầm mắt lại không có tiêu cự, không giống như là đang nhìn cái gì đó.

“Thành chủ.

” Quản gia Trọng nhìn thấy thành chủ im lặng như vậy thì trong lòng rất hốt hoảng.

Trương Minh Hoàng vẫn không trả lời lại, dường như là không nghe thấy lời nói của ông ta.

“Thành chủ, trước tiên chúng ta nghĩ biện pháp tìm công chúa trở về, tìm được công chúa rồi thì chắc chắn sẽ có được tin tức của phu nhân.

” Quản gia Trọng không thể trơ mắt nhìn thành chủ của mình tiếp tục như vậy nữa, quản gia Trọng biết nhất định phải để thành chủ nhìn thấy một tia hy vọng.

Thành chủ cảm thấy có một cô công chúa, vậy thì chắc chắn có một cô công chúa, chỉ cần công chúa sống trên đời này thì nhất định có thể tìm được.

Có thể là do lúc trước bọn họ đã dùng quá nhiều lực chú ý ở trên người của cô cả nhà họ Đường, còn có một Trình Nhu Nhu quấy rối, cho nên mới không tìm được công chúa chân chính.

Bây giờ chỉ cần bọn họ dốc hết toàn lực để tìm công chúa chân chính thì chắc chắn có thể tìm được.


Quản gia Trọng cho là ông ta nói như vậy thì chắc chắn thành chủ sẽ khó phản ứng, ít nhất là thành chủ sẽ không cảm thấy lòng như tro nguội, dù sao thì lời nói lúc nãy của ông ta không chỉ nhắc tới thành chủ mà còn nhắc tới phu nhân.

Hơn nữa, lời nói này của ông ta cũng rất có đạo lý, chắc chắn công chúa và phu nhân ở cùng nhau, tìm được công chúa thì dĩ nhiên có thể có được tin tức của phu nhân.

Nhưng mà để quản gia Trọng phải bất ngờ đó chính là Trương Minh Hoàng vẫn không có phản ứng, không biết là không nghe lọt lỗ tai hay là không nghe thấy, nhưng nói tóm lại là không thèm để ý.

“Thành chủ, bây giờ tôi đi tìm, nhất định phải tìm được công chúa.

” Quản gia Trọng chỉ cảm thấy trái tim của mình như chìm vào trong đáy cốc lạnh lẽo, lạnh hoàn toàn, ông ta sợ nhất là khi nhìn thấy thành chủ như thế này.

Quản gia Trọng nhìn thấy thành chủ nhà mình vẫn không có phản ứng, ông ta bước về phía trước, lắc lắc tay ở trước mặt của Trương Minh Hoàng.

Rốt cuộc Trương Minh Hoàng cùng đã có phản ứng, con ngươi không có tiêu cự chậm rãi chuyển động nhìn về phía quản gia Trọng, ông ta nhìn quản gia Trọng, quản gia Trọng vẫn cảm thấy ánh mắt của thành chủ nhà mình dường như không có tiêu cự.

Thành chủ đang nhìn ông ta, nhưng mà lại giống như không nhìn thấy ông ta.

“Thành chủ, người đừng nản lòng, đừng thất vọng, bây giờ tôi đi tìm ngay, tôi lập tức thông báo cho Lương để Lương đi tìm, tôi thông báo cho Thành thiếu chủ để Thành thiếu chủ điều động tất cả lực lượng của Quỷ Vực Chi Thành đi tìm.

” Quản gia Trọng cảm thấy bây giờ Quỷ Vực Chi Thành có thể buông bỏ hết tất cả mọi chuyện mà chỉ cần làm một việc, đó chính là đi tìm công chúa.

Chỉ cần tìm được công chúa mới có thể cứu thành chủ trở về.

Lúc nói chuyện, quản gia Trọng đã lấy điện thoại di động ra định gọi điện thoại cho Lương và Thành thiếu chủ.

“Không cần đâu.

” Con ngươi của Trương Minh Hoàng nhìn quản gia Trọng, nhưng mà ánh mắt thẳng tắp lại làm cho người ta có một loại cảm giác trống rỗng, lần này ông ta lại mở miệng nói, trong giọng nói có hơi khàn, âm thanh có vẻ trống rỗng.

Động tác gọi điện thoại của quản gia Trọng dừng lại, mắt nhìn thẳng vào thành chủ nhà mình, lúc nãy thành chủ nói quá nhỏ, ông ta nghe không rõ.

“Không cần.

” Trương Minh Hoàng mở miệng thuật lại lời nói lúc nãy một lần nữa, ông ta dừng lại một chút sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Tôi cũng không muốn.


Ông ta không muốn, không muốn hi vọng xa vời, bởi vì ông ta biết hy vọng xa vời đều không đạt được.

Hai mươi lăm năm qua, ông ta biết rõ đạo lý này, mà chẳng qua chuyện này cũng chỉ để ông ta khắc sâu điểm này mà thôi.

Cho nên ông ta không hy vọng xa vời, không cưỡng cầu, cứ như vậy đi.


“Thành chủ, cái gì gọi là không muốn? Đây chính là công chúa, ngay cả công chúa mà thành chủ cũng không cần nữa ư?” Lần này, quản gia Trọng hoảng sợ hít vào một ngụm khí lạnh, cái gì gọi là không muốn chứ?
Rốt cuộc là thành chủ có ý gì?
Ngay cả công chúa cũng không cần?
“Hoặc là căn bản cũng không có.

” Khóe môi của Trương Minh Hoàng giật giật, như là có một tia tự giễu, vốn dĩ ông ta vô cùng chắc chắn đối với suy nghĩ đó của mình, bởi vì mỗi khi có suy nghĩ đó, dường như luôn có một loại âm thanh đang nói cho ông ta biết chuyện này tuyệt đối là thật, tuyệt đối không sai, làm cho ông ta không hoài nghi.

Trước đó ông ta vẫn luôn rất chắc chắn, đặc biệt là khi nhìn thấy ảnh chụp của Đường Thấm Nhi, ông ta thậm chí có thể nói là có một niềm tin vững vàng, nhưng mà lúc này ông ta lại hoài nghi.

Ông ta hoài nghi thật sự là bởi vì do trong lòng ông ta hy vọng xa vời, cho nên mới suy nghĩ viễn vông.

“Không, sẽ không đâu, thành chủ nói có thì chắc chắn có, không có khả năng không có.

” Quản gia Trọng cảm thấy lồng ngực bị đè nén khó thở, thành chủ không thể có suy nghĩ như vậy được, tuyệt đối không thể.

Thành chủ là một người kiêu ngạo như thế, là một người cuồng vọng như thế, tại sao thành chủ lại có thể hoài nghi chính mình.

Huống hồ gì quản gia Trọng cũng biết rõ đây là một "kỹ năng" của thành chủ, không thể nào phạm sai lầm.

Nếu không thì từ lúc đầu quản gia Trọng cũng sẽ không nghi ngờ mà tin tưởng chắc chắn đối với chuyện công chúa.

Quản gia Trọng biết rất rõ, lúc trước cũng bởi vì công chúa cho nên mới để thành chủ có hi vọng, mới có thể giúp thành chủ bước ra từ trong trái tim nguội lạnh, cuối cùng đã có thể để thành chủ bắt đầu chú ý đến những chuyện khác.

Mà bây giờ bản thân thành chủ cũng đã phủ định chuyện của công chúa, vậy thì ông ta còn có thể làm sao để thành chủ có thể nhìn thấy hi vọng một lần nữa?
Ông ta phải cứu thành chủ bằng cách nào đây.

Không, không thể như vậy được.

Chuyện này tuyệt đối không phải là như vậy.

“Để tôi đi tìm, chắc chắn có thể tìm được, chắc chắn có thể tìm được mà, công chúa và thành chủ huyết mạch tương liên, là người thân của thành chủ, bây giờ còn không biết công chúa đang ở đâu, sống một cuộc sống như thế nào, tại sao thành chủ có thể từ bỏ được chứ!” Lúc này, tốc độ nói chuyện của quản gia Trọng rõ ràng có hơi nhanh quản gia Trọng thật sự lo lắng, thật sự sốt ruột.

Mục đích của quản gia Trọng là muốn để thành chủ nhà mình lại nhìn thấy một tia hi vọng, cho dù không nhìn thấy hi vọng, chỉ cần có chút lo lắng là được.

Dù sao thì cũng tốt hơn so với lòng nguội lạnh, vô dục vô cầu như lúc này.

“Nếu như bây giờ cuộc sống của công chúa rất mệt mỏi, rất cực khổ, thành chủ có thể nhẫn tâm được không?” Vì để thuyết phục thành chủ, quản gia Trọng còn cố ý nói như vậy.

Quản gia Trọng cho là ông ta nói như vậy thì chắc chắn thành chủ sẽ có phản ứng, dù sao thì lúc trước khi bọn họ cho rằng cô cả nhà họ Đường là công chúa Quỷ Vực Chi Thành, thành chủ nghe thấy một chút tin tức liên quan tới cô cả nhà họ Đường thì đều sẽ có phản ứng.


Nhưng mà để quản gia Trọng kinh ngạc đó chính là mặc dù ông ta cố ý nói chuyện này rất thê thảm, nhưng thành chủ vẫn không có phản ứng như cũ, dường như là chuyện ông ta đang nói không có liên quan gì tới thành chủ.

Quản gia Trọng có sửng sốt, có kinh ngạc, nhưng cũng có không hiểu tại sao lại có thể như vậy.

Trước kia rõ ràng chỉ cần nhắc tới cô cả nhà họ Đường thì thành chủ sẽ có phản ứng, chỉ cần nghe thấy chút tin tức liên quan đến cô cả nhà họ Đường, thành chủ đều sẽ vô cùng chú ý.

Tại sao hiện tại thành chủ lại không có phản ứng?
Vậy chẳng lẽ phản ứng của thành chủ, sự chú ý của thành chủ cũng chỉ dành cho cô cả nhà họ Đường?
Có phải là không liên quan gì đến công chúa của Quỷ Vực Chi Thành?
Nhưng ông ta không hiểu điều này, nếu như cô cả nhà họ Đường không phải là công chúa Quỷ Vực Chi Thành, vậy tại sao thành chủ lại phải chú ý?
“Thành chủ, chẳng lẽ là ông không muốn tìm công chúa, ông không quan tâm tới công chúa nữa?” Thật ra thì quản gia Trọng đã có đáp án từ trong phản ứng của thành chủ, nhưng mà quản gia Trọng không tin, cũng không muốn tin tưởng.

“Ông đi ra ngoài đi.

” Hiển nhiên là Trương Minh Hoàng không muốn phải thảo luận vấn đề này, trực tiếp mở miệng đuổi người, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời.

Quản gia Trọng đi theo bên cạnh thành chủ bốn mươi năm, đây là lần đầu tiên bị thành chủ đuổi ra.

Trước kia, lúc thành chủ nhớ vợ của mình, ông ta đều có mặt ở bên cạnh nhưng thành chủ cũng không đuổi ông ta đi, vậy mà bây giờ thành chủ lại đuổi ông ta?
“Thành chủ, chúng ta đi tìm công chúa đi, tìm được công chúa thì! ” Quản gia Trọng bị đuổi hẳn nên đau lòng, nhưng mà lúc này quản gia Trọng không có thời gian để đau lòng, ông ta còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, ông ta không thể để thành chủ nhà mình tiếp tục mất tinh thần như thế.

“Ra ngoài!” Âm thanh của Trương Minh Hoàng đột nhiên lại đề cao, mặc dù nghe có vẻ bình tĩnh như nước, nhưng mà có một loại uy nghiêm làm người khác không thể chống lại.

Đây cũng là lần đầu tiên mà Trương Minh Hoàng dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với quản gia Trọng.

Mặc dù giữa Trương Minh Hoàng và quản gia Trọng là mối quan hệ chủ tớ, nhưng mà hai người đã cùng lớn lên với nhau từ nhỏ, coi như là người thân của nhau, Trương Minh Hoàng cũng chưa từng xem quản gia Trọng như là kẻ ở.

Quản gia Trọng hoảng hốt, sắc mặt thay đổi rất rõ, ông ta nhìn thấy dáng vẻ của thành chủ.

Mặc dù quản gia Trọng lo lắng không chịu nổi, nhưng mà lúc này lại không dám tiếp tục nói thêm cái gì, chỉ có thể chậm rãi lui ra ngoài.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi