CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



Thu thập nhiều rồi, bèn đặc biệt dựng một đại sảnh ở hậu viện, sảnh lớn như vậy cũng sắp để đầy rồi, quả thật không ít những thứ kỳ dị.

Viên Quân Doanh vẫn chưa kết hôn, Viên phủ không có trẻ con, bình thường khi có chuyện phiền lòng, ông Viên đều một mình tới đây, có lúc những món đồ nhỏ này có thể giải tỏa áp lực, hơn nữa tuyệt đối đều là thứ trẻ con yêu thích.

Hai bé cưng vừa vào đại sảnh đã bị thu hút, dù là Đường Minh Hạo xưa nay bình tĩnh như người lớn cũng mặt đầy kinh ngạc, rõ ràng cũng bị chấn động.

“Thật nhiều đồ thú vị.

” Đường Vũ Kỳ vốn là ham vui, trực tiếp chạy như bay tới, sờ cái này, ngắm cái kia, cảm thấy mắt cũng không đủ dùng.

“Xem ra hai bé cưng rất thích.

” Phạm My thấy hai bé cưng thích thì cũng cực kỳ vui vẻ, bà nhớ Đường Minh Hạo mặc dù tuổi nhỏ, nhưng đều không cảm thấy hứng thú với những món đồ chơi mà trẻ con bình thường hay chơi.

Bà mua rất nhiều đồ chơi cho Hạo, Hạo đều không hứng thú, ngoại trừ mô hình lần trước, Phạm My thật sự khó nhìn thấy dáng vẻ hứng thú thế này của Hạo.

“Bé cưng thích thì tốt, ông Viên thu thập những thứ này cuối cùng phát huy tác dụng rồi, sau này bà có thể dẫn hai bé cưng tới chơi mỗi ngày.


” Bà Lý bây giờ hoàn toàn là fan của hai bé cưng, tất cả đều lấy hai bé cưng làm trọng.

Phạm My không trực tiếp trả lời, dù sao đây là Viên phủ, không phải nhà họ Đường, dù nhà họ và nhà ông Viên quan hệ có tốt, cũng không thể ngày nào cũng dẫn hai bé cưng tới chơi.

Nhưng mà, khó được hai bé cưng yêu thích như vậy, Phạm My cảm thấy có lẽ lại tìm cơ hội dẫn chúng tới chơi.

Suy nghĩ của trẻ con đều khá đơn giản, có đồ chơi hay trước mắt, lực chú ý của hai bé cưng hoàn toàn bị thu hút.

Hạo đi nghiên cứu món đồ nó cảm thấy hứng thú, Kỳ lựa chọn khá đơn giản, cũng khá mở, chỉ cần vui, chỉ cần đẹp, Kỳ đều thích.

Lúc này, quản gia Trọng ngồi trong thư phòng đã nghe thấy động tĩnh dưới lầu, ông ta biết khách đều đã tới rồi, thành chủ bây giờ đi xuống, hay là đợi lát nữa lại xuống đây?
Quản gia Trọng nhìn sang thành chủ nhà mình, thấy thành chủ vẫn ngồi yên không nhúc nhích, nhưng ông ta vẫn chú ý tới thành chủ nhà mình khẽ cau mày, rất rõ ràng cũng nghe thấy động tĩnh dưới lầu, thành chủ nhất định cũng nghĩ tới cô cả nhà họ Đường có lẽ đã tới rồi.

Chỉ là thành chủ không đứng dậy, quản gia Trọng liền hiểu rõ, thành chủ hẳn không muốn đi xuống vào lúc này, dù sao khách vừa tới, thành chủ xuống như vậy quá đường đột.

Vì những chuyện của Quỷ Vực Chi Thành và nhà họ Đường, nhà họ Đường chỉ sợ có địch ý với họ, nếu thành chủ thật sự đi xuống trực tiếp tìm cô cả nhà họ Đường như vậy, có lẽ sẽ bị đánh?
Dù không bị đánh, nhà họ Đường nhất định cũng sẽ không để thành chủ tùy ý tiếp cận cô cả nhà họ.

Lúc này đi xuống không thích hợp, lúc ăn cơm đi xuống cũng không thích hợp, lúc ăn cơm đi xuống càng khiến người ta chú ý.

Phải chọn lúc không quá thu hút ánh mắt người khác, tốt nhất là lúc cô cả nhà họ Đường ở một mình.

Vậy thời cơ này cuối cùng là chọn sau bữa cơm, cơm xong chắc chắn sẽ có thời gian giải trí, trong tình huống như vậy, với tính cách của cô cả nhà họ Đường, khả năng ở một mình khá cao.

Quản gia Trọng cảm thấy thành chủ nhà ông ta nhất định cũng nghĩ vậy, thành chủ đã nghĩ vậy, ông ta nhất định phải giúp.

“Ông Viên, tối nay trong nhà có phải có khách không?” Quản gia Trọng nhìn sang ông Viên, mặt nở nụ cười, ôn hòa lại tự nhiên, tóm lại mặc dù đáy lòng quản gia Trọng lúc này đã rất ngượng ngùng rồi, nhưng bên ngoài tuyệt đối nhìn không ra bất kỳ khác thường nào.

“Đúng, đúng.

” Ông Viên sắp ngồi không yên nữa rồi, nghe thấy lời của quản gia Trọng liền thầm thở phào một hơi, quản gia Trọng cuối cùng muốn đi rồi sao?
Ông Viên trước đó gửi tin nhắn cho bà Viên, ông vốn cho rằng bà có lẽ sẽ thay đổi thời gian bữa tiệc, nhưng bây giờ khách đều đến rồi, tụ họp rõ ràng vẫn như thường, có lẽ là bên phía nhà họ Đường đã sắp xếp ổn thỏa.

“Ông Viên đã có khách, vậy ông đi xuống tiếp khách đi.

” Quản gia Trọng rất tự nhiên bổ sung một câu.


“Ừ, được, được.

” Ông Viên sớm đã có ý này, nhưng hai vị này luôn ngồi lì không đi, ông ta cũng không thể vứt họ ở đây không quản.

Ông Viên lúc này nghe thấy lời của quản gia Trọng thì thật sự thở phào một hơi, xem ra quản gia Trọng và thành chủ thật sự muốn đi rồi.

Ông Viên đứng dậy, chuẩn bị tiễn khách, nhưng đứng một lát, quản gia Trọng và thành chủ lại không có ý đứng dậy.

Ông Viên sững sốt, đây là tình huống gì?
Vừa rồi quản gia Trọng rõ ràng kêu ông đi xuống tiếp khách, nhưng tại sao hai vị này còn ngồi đây không nhúc nhích chứ?
“Thành chủ? Quản gia Trọng?” Ông Viên thực sự không hiểu là tình huống gì, cho nên chỉ có thể trực tiếp mở miệng hỏi.

“Ông Viên không cần quản chúng tôi, ông đi tiếp khách đi.

” Dù da mặt quản gia Trọng có dày thì trong lòng cũng là ngượng ngùng, nhưng dù có ngượng ngùng cũng phải chống đỡ.

Vì thành chủ nhà ông ta, ông ta phải chống đỡ, đương nhiên quản gia Trọng biết người ngượng ngùng chỉ có một mình ông ta, thành chủ nhà ông ta sẽ không ngượng ngùng.

Thành chủ nhà ông ta trước nay rất ít khi để ý cách nhìn của người khác, ngoại trừ mấy người thân cận, những người khác thấy thế nào, thành chủ hoàn toàn không để tâm.

Cho nên thành chủ nhà mình mới có thể ở trong thư phòng Viên phủ như trong thư phòng nhà mình, đối với việc ông Viên nghĩ thế nào, thấy thế nào, thành chủ mới không quản đâu.

“A?!” Ông Viên hoàn toàn ngây người, ý gì?
Ông ta đi tiếp khách khác, không cần quản họ?
Họ cũng là khách của ông ta, ông ta sao có thể không quản họ?
Dù là khách bình thường, ông ta cũng không thể không quản, huống chi đây còn là thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành.

Đương nhiên, nếu là khách bình thường, ông Viên có lẽ sẽ trực tiếp lấy chổi ra đuổi người rồi.

“Ông Viên không cần quản chúng tôi…cứ để thành chủ chúng tôi ở đây yên tĩnh một lát…” Đôi mắt quản gia Trọng nhìn sang thành chủ, lời nói có chút trầm thấp, giữa chừng còn có chút lựng khựng, muốn nói lại thôi, cảm giác như có gì ẩn tình khó nói.

“Quản gia Trọng, đây là tại sao?” Ông Viên là người thông minh, đương nhiên nghe ra ‘ẩn tình khó nói’ của quản gia Trọng.

“Haiz.

” Quản gia Trọng thở dài một hơi, do dự một lát, sau đó cuối cùng như đã quyết tâm, chậm rãi mở miệng: “Ông Viên hẳn nghe nói chuyện công chúa giả của Quỷ Vực Chi Thành đi?”
“Ừ, có nghe nói, chuyện này rất ác liệt.


” Chuyện đó náo loạn như vậy, ông Viên đương nhiên cũng nghe nói một chút, đây quả thực là chuyện khiến người ta không vui vẻ.

Ông ta là người xem cũng tức giận, huống chi là người làm đương sự như thành chủ Quỷ Vực Chi Thành.

“Ông Viên có lẽ chỉ biết một mà không biết hai.

” Quản gia Trọng lại thở dài, sắc mặt trầm trọng.

“Chẳng lẽ chuyện này còn có ẩn tình khác?” Ông Viên sững sốt, nghe giọng điệu này của quản gia Trọng, chuyện dường như nghiêm trọng vượt xa người ngoài biết.

“Ừ, nếu chỉ là một cô gái giả mạo công chúa của Quỷ Vực Chi Thành cũng thôi đi, thành chủ mặc dù sẽ đau lòng nhưng hậu quả cũng không đến mức quá nghiêm trọng, nhưng còn có chuyện càng nghiêm trọng hơn.

” Quản gia Trọng nói lời này sắc mặt cũng biến đổi vài phần, có trầm trọng, có đau thương, cũng có phẫn nộ.

Ông Viên nhất thời không dám tiếp lời, ông là người thông minh, đương nhiên nghe ra lời này của quản gia Trọng chỉ sợ là dính líu tới vài chuyện trong nội bộ Quỷ Vực Chi Thành, ông là người ngoài tự nhiên không tiện hỏi han.

Quản gia Trọng muốn nói, ông sẽ nghe, quản gia Trọng không muốn nói, ông cũng không thể hỏi.

Tuy nhiên, ông Viên lúc này cũng đã hiểu rõ đằng sau chuyện công chúa giả có âm mưu to lớn.

“Nếu chỉ là một cô gái, cô ta cũng không thể nào lừa được thành chủ, chuyện lần này là trong cấp cao nội bộ Quỷ Vực Chi Thành có người dùng quỷ kế, thiết kế thành chủ.

” Ông Viên không hỏi, nhưng quản gia Trọng lại tự mình nói ra.

Con ngươi ông Viên khẽ lóe, có chút ngoài ý muốn, có chút kinh ngạc, đây hẳn là chuyện nội bộ của Quỷ Vực Chi Thành đi?
Quản gia Trọng lại nói cho ông biết như vậy?
“Thành chủ vạch trần âm mưu những người đó, những người đó không chỉ không nhận sai, ngược lại đánh trả, không tha cho thành chủ, liên hợp với những cấp cao khác trong nội bộ Quỷ Vực Chi Thành muốn đến gặp thành chủ, ép thành chủ…” Quản gia Trọng đương nhiên nhìn thấy sự kinh ngạc của ông Viên, nhưng vở kịch này phải diễn xong, muốn để thành chủ nhà ông ta không bị đuổi ra, muốn để thành chủ nhà ông ta gặp được cô cả nhà họ Đường, quản gia Trọng đành lấy thành chủ nhà mình biên soạn thảm thiết một chút.

Quản gia Trọng cố ý dừng lại, lúc này muốn nói lại thôi khi để lại không gian tưởng tượng cho người khác, đương nhiên lời trước đó của ông ta, lại thêm giọng điệu đó, biểu cảm đó, tất cả mọi người chỉ sẽ nghĩ chuyện càng thêm phức tạp, chỉ sẽ nghĩ thành chủ Quỷ Vực Chi Thành càng thảm!!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi