CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



Chuyện này chắc chắn là không giấu được, cũng không cần phải giấu.

Ông ta nói lời này cũng chả phải nói dối, chỉ là nói trọng điểm một cách có chọn lọc!!
Còn về chuyện Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành ở trên lầu nhà ông ta, thì ông ta bây giờ chỉ có thể giấu diếm một cách có chọn lọc, để tránh gây ra những rắc rối không cần thiết.

Ông cụ Lý nghe thấy là chuyện công việc thì cũng không có hỏi nhiều nữa.

Trong thư phòng, sau khi ông Viên rời đi, quản gia Trọng sau đó cũng ra khỏi thư phòng, mục đích tối hôm nay Thành chủ đến là vì muốn gặp mặt cô chủ nhà họ Đường, quản gia Trọng đương nhiên phải xác nhận trước xem cô chủ nhà họ Đường đã đến chưa.

Với năng lực của quản gia Trọng, thì muốn làm rõ chuyện này mà không để ai phát hiện thì cũng chả khó.

Quản gia Trọng vốn là để đề phòng lỡ như, dù sao tin tức mà ông ta nhận được trước đó là cô chủ nhà họ Đường sẽ tới, nhưng quản gia Trọng sau khi đi thăm dò thì phát hiện cô chủ nhà họ Đường vậy mà lại không có tới.

Quản gia Trọng trực tiếp ngây người, chuyện là sao? Ông ta phí hết tâm cơ là vì để gặp cô chủ nhà họ Đường một lần, Thành chủ đã ngồi ở trong thư phòng cả một buổi chiều rồi, kết quả cô chủ nhà họ Đường lại không tới?
Vậy ông ta phải giải thích với Thành chủ thế nào đây?
Không phải, bây giờ vấn đề quan trọng không phải là ông ta giải thích với Thành chủ thế nào, mà nếu như Thành chủ biết cô chủ nhà họ Đường không tới thì chắc chắn sẽ thất vọng.


Ông ta khó lắm mới khiến Thành chủ không còn chìm đắm trong thế giới riêng của mình nữa, khó lắm mới khiến Thành chủ có chút chuyện gì đó muốn làm, kết quả cô chủ nhà họ Đường lại không tới?
Vào khoảnh khắc đó, quản gia Trọng cảm thấy cơ thể mình đều cứng đờ, trăm tính vạn tính, tính toán xong tất cả, khó lắm mới có thể ở lại Viên phủ, kết quả người quan trọng nhất lại không xuất hiện?
Vậy những chuyện mà trước đó ông ta làm còn nghĩa lý gì nữa?
Quản gia Trọng đơ người cả nửa ngày cũng không nhúc nhích, quản gia Trọng không biết nên nói chuyện này với Thành chủ thế nào nữa.

Một lát sau, quản gia Trọng dùng sức thở ra một hơi, chuyện đã như vậy, chắc chắn là vẫn phải nói với Thành chủ.

Quản gia Trọng vẫn liều mình về thư phòng, Trương Minh Hoàng vẫn ngồi yên lặng ở chỗ cũ trong thư phòng, nhưng lần này nghe thấy tiếng mở cửa, Trương Minh Hoàng ngẩng đầu lên nhìn tới.

Bước chân của quản gia Trọng khựng lại, chỉ cảm thấy sống lưng mình có chút tê dại, phản ứng này của Thành chủ rõ ràng là muốn nghe chuyện liên quan đến cô chủ Đường, nhưng tin tức mà ông ta mang tới lại là tin tức tệ nhất.

“Thành chủ, cô chủ nhà họ Đường tối nay không có tới, nghe nói là đột nhiên có chuyện, không đến được.

” Quản gia Trọng biết chuyện này là không thể giấu được, hơn nữa nếu như cô chủ nhà họ Đường không tới thì Thành chủ không cần phải ở đây lãng phí thời gian nữa.

Trương Minh Hoàng rõ ràng đã sững sờ, đôi mắt vốn dĩ không có quá nhiều dao động, lúc nãy rõ ràng lại trầm hơn một chút, khoé môi ông ta mím lại, không có nói gì.

Quản gia Trọng nhìn ông ta, trái tim thấp tha thấp thỏm, tìm bà chủ 25 năm, biệt vô âm tín, bây giờ chuyện của công chúa lại trở thành như vậy, quản gia Trọng biết Thành chủ hiện tại tâm như tro tàn, nếu như không có một chút hy vọng gì có thể kích thích được Thành chủ, thì quản gia Trọng thật sự sợ Thành chủ nhà mình sẽ chán nản không cứu được nữa.

Trương Minh Hoàng ngồi yên khoảng 1 phút, sau đó đứng dậy: “Đi thôi.


Hôm nay ông ta đến là vì Đường Thấm Nhi, nếu Đường Thấm Nhi không có tới, thì ông ta đương nhiên cũng không cần ở lại nữa.

“Được, được.

” Quản gia Trọng cũng sớm đoán được Thành chủ khi biết cô chủ nhà họ Đường không đến thì chắc chắn sẽ đi ngay, nhưng quản gia Trọng nghe thấy một câu nói nhàn nhạt của Thành chủ thế này, lại cảm thấy vô cùng đau lòng.

Nhưng quản gia Trọng cũng không còn cách khác.

Cô chủ nhà họ Đường không có tới, ông ta không thể đi bắt cóc cô chủ nhà họ Đường đến được, hơn nữa bọn họ cũng không thể trực tiếp xông vào nhà họ Đường tìm người được, dù sao giữa Quỷ Vực Chi Thành bọn họ và nhà họ Đường vẫn còn rất nhiều hiểu lầm.

Haiz, quan trọng đó không phải là hiểu lầm, tuy những chuyện làm với nhà họ Đường trước đây không có liên quan đến Thành chủ, Thành chủ hoàn toàn không biết, nhưng đích thực đều là người của Quỷ Vực Chi Thành làm.

Bọn họ không thể hoàn toàn thoái thác trách nhiệm được.


Quản gia Trọng mở cửa thư phòng ra trước mặt Trương Minh Hoàng, hai người ra khỏi thư phòng, ở bên cạnh thư phòng chính là cầu thang, trong đại sảnh bên dưới lúc này đã tràn đầy người, vô cùng náo nhiệt, tiếng cười nói vui vẻ không ngừng truyền lên.

Quản gia Trọng càng cảm thấy Thành chủ nhà mình quá đáng thương, Thành chủ sở hữu tài phú và quyền lực mà rất nhiều người ngưỡng mộ, nhưng người mà Thành chủ yêu lại tìm 25 năm cũng không tìm được, con gái của Thành chủ cũng không tìm được, thứ mà Thành chủ muốn nhất lại không có được.

Trong lòng quản gia Trọng rất rõ, nếu như lúc này bà chủ và công chúa có thể ở bên cạnh Thành chủ thì Thành chủ có thể đánh đổi tất cả, cho dù là bảo Thành chủ lấy cả Quỷ Vực Chi Thành ra để trao đổi, Thành chủ cũng không hề do dự.

Nhưng trời cao lại không thuận ý người!
Trương Minh Hoàng rõ ràng cũng nghe thấy tiếng cười vui vẻ bên dưới lầu, một người cực kỳ ít khi bị chuyện khác làm ảnh hưởng như Trương Minh Hoàng, lúc này vậy mà lại ngừng bước chân lại.

Quản gia Trọng theo sau ông ta sững sờ, thần sắc lập tức thay đổi, Thành chủ nghe thấy tiếng cười vui của người khác thì cảm thấy mình quá cô độc sao?
Quản gia Trọng thầm thở dài một hơi, trời cao tại sao lại tàn nhẫn với Thành chủ của bọn họ như vậy chứ?
Thành chủ đã tìm bà chủ 25 năm không có bất kỳ tin tức gì thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả công chúa cũng không tìm được.

“Thành chủ, bên dưới có rất nhiều khác, người của nhà họ Đường cũng có mặt, chúng ta có cần đi xuống từ chỗ khác không?” Quản gia Trọng nhìn cầu thang trước mặt, nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ bên dưới, quản gia Trọng biết lúc này mà bọn họ đi xuống thì chắc chắn sẽ không hay.

Những người khác thì cũng không sao, Thành chủ sẽ không quan tâm, nhưng người nhà họ Đường cũng ở dưới lầu, ông cụ Đường và bà cụ Đường đều có mặt, quản gia Trọng cảm thấy Thành chủ chắc chắn sẽ để ý đến người nhà họ Đường, vì cô chủ nhà họ Đường.

Trương Minh Hoàng đảo mắt qua, nhàn nhạt quét nhìn một cái, sau đó chầm chậm gật đầu, Đường Thấm Nhi không có tới, nhưng những người nhà họ Đường khác đều có mặt, ông ta đi xuống như vậy đích thực là không hay, có thể khiến người khác hiểu lầm.

“Vậy chúng ta đi cửa sổ?” Đây là một toà nhà tây ba tầng, chỉ có một cầu thang này thôi, cầu thang không đi được thì chỉ có thể đi từ cửa sổ.

Đây là lầu hai, đối với ông ta mà nói thì nhảy từ cửa sổ xuống là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ có điều mấy chuyện như leo cửa sổ thế này thực sự không hợp với Thành chủ.

Nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác.

Trương Minh Hoàng không có trả lời, không có trả lời chính là không phản bác, đã đồng ý rồi.

Quản gia Trọng thầm thở ra một hơi, sau đó đi đến cửa sổ, quan sát một hồi, khoảng cách không phải vấn đề, chủ yếu là quản gia Trọng lo lắng bị người ta phát hiện, bị người ta hiểu lầm là ăn trộm.

Có điều tối nay Viên phủ có tiệc, những người khác đều bận, đằng sau vốn không có người.

“Thành chủ, ngài xuống trước đi.

” Quản gia Trọng không phát hiện ra có vấn đề gì, nghĩ nghĩ một hồi, vẫn quyết định để Thành chủ nhà mình xuống trước, bên dưới rõ ràng không có người, quản gia Trọng cũng lo đột nhiên có người lên lầu.


Cho nên, ông ta vẫn nên lót đường phía sau tốt hơn.

Trương Minh Hoàng không có nói gì, nhảy một phát đi xuống, độ cao như thế này đối với ông ta mà nói thật sự chẳng là gì cả.

Trương Minh Hoàng nhảy xuống, đi lên trước hai bước, sau đó đứng ở bên cạnh đợi quản gia Trọng.

Nhưng quản gia Trọng còn chưa kịp nhảy thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, theo lý mà nói với thân thủ của quản gia Trọng mà nhanh chóng nhảy xuống thì vẫn còn kịp, nhưng quản gia Trọng đột nhiên phát hiện dưới đất có một món đồ, là của Thành chủ nhà ông ta, có thể là hồi nãy Thành chủ nhảy đã rơi mất rồi.

Đồ của Thành chủ nhà ông ta đương nhiên không thể để lại đây rồi, cho nên quản gia Trọng khom người xuống nhặt đồ lên, khi muốn nhảy xuống thì đã không kịp rồi.

Quản gia Trọng chỉ có thể thoắt một cái, nhanh chóng về thư phòng trước.

Trương Minh Hoàng ở bên dưới lầu vốn không có ngẩng đầu lên nhìn, cho nên không biết tình hình bên quản gia Trọng, Trương Minh Hoàng cũng không có thúc giục, cũng không có vội, bây giờ chuyện có thể khiến Trương Minh Hoàng nóng ruột cũng thật sự không nhiều, hoặc có thể nói chuyện có thể khiến Trương Minh Hoàng quan tâm, thật sự không nhiều.

Quản gia Trọng không có xuống, Trương Minh Hoàng cứ đứng đợi ở đó như vậy, yên lặng mà đứng, không nói tiếng nào, cũng không nóng ruột.

Trương Minh Hoàng thậm chí còn không đi xem tình hình xung quanh, bởi vì ông ta căn bản không quan tâm mấy thứ này, chỗ này có đẹp hay không, có náo nhiệt hay không đều không có bất kỳ quan hệ gì với ông ta cả.

Chỉ là nghe thấy trong nhà không ngừng truyền đến tiếng cười vui vẻ, trong lòng Trương Minh Hoàng vẫn có thêm vài phần thất vọng.

Hôm nay ông ta đến đây, vốn là muốn gặp Đường Thấm Nhi, xin lỗi với Đường Thấm Nhi về những chuyện trước đây, ông ta biết xin lỗi thực ra chỉ là thứ yếu.

Ông ta thực ra là muốn gặp mặt cô gái đó một lần, cho dù kết quả giám định nhân thân đã nói chính xác rằng cô không phải con gái ông ta, ông ta vẫn muốn gặp cô một lần.

Nhưng không ngờ ngay cả gặp mặt một lần mà cũng khó như vậy.

Hoặc có lẽ thật sự là ông ta đã hy vọng xa xỉ rồi, biết rõ cô không phải con gái mình, ông ta sao lại phải cưỡng cầu đi gặp mặt chứ?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi