CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



Thật lâu trước kia, ông ta đã hiểu rồi.
Mà sau khi hiểu được sự thật này, cho dù ông ta có tự lừa mình dối người, thật ra trong lòng của ông ta vẫn đang từ từ tiếp nhận, nếu không thì ông ta cũng sẽ không có suy nghĩ muốn rời khỏi cùng với bà.
Chuyện mà ông ta đã hiểu từ rất lâu, mặc dù nặng nề chua xót, nhưng mà muốn bước ra từ trong nỗi đau này nó còn dễ dàng hơn so với loại cảm giác vừa mới mất đi tình yêu tha thiết.
Những năm nay, nếu như không phải ông ta vẫn luôn tự mình dối người, nếu như không phải ông ta vẫn luôn trốn tránh, thật ra ông ta đã có thể bước ra từ trong nỗi đau từ lâu.
Ông ta yêu bà, nhưng mà bà đã qua đời chính là sự thật, ông ta vẫn còn sống, có thể nhớ nhung, lúc nhớ nhung cũng có thể khổ sở đau lòng vì bà, nhưng mà ông ta không nên sa sút tinh thần, không nên im lặng chìm đắm trong nỗi đau không thể tự kiểm soát.
Ông ta vẫn còn sống, ít nhất là vẫn còn sống giống như một người bình thường, nếu như ông ta lại sống giống như lúc trước, thế thì sống và chết có gì khác biệt nhau?
Mà ông ta cũng không nên có suy nghĩ coi rẻ mạng sống như trước kia đã từng có, cái chuyện coi rẻ mạng sống mình như vậy đều là hành vi hèn nhát trốn tránh hiện thực, cho nên ông ta phải sống.
Nếu như ông ta thật sự có thể tìm được con của ông ta, đương nhiên ông ta nên vui mừng, không phải chỉ là bởi vì có một hi vọng mới có thể che giấu đi nỗi đau ban đầu, mà là bởi vì đứa nhỏ này là người thân của ông ta, ông ta nên yêu con mình, nhất định phải yêu con mình.
“Chú rất ngoan.” Hiển nhiên là Đường Vũ Kỳ rất hài lòng với kết quả như vậy, cô bé lấy ra một miếng socola từ trong túi quần đưa đến trước mặt Trương Minh Hoàng: “Chú ơi, đây là phần thưởng, miếng socola này là cháu lén lút giấu đi đó, cháu không còn cái gì ăn nữa đâu.”
Đường Vũ Kỳ có chút không nỡ, cô bé thích ăn kẹo ngọt, nhưng mà mẹ không cho cô bé ăn nhiều, cho nên có đôi khi cô bé sẽ lén lút giấu đi một viên.


Đương nhiên, thật ra cô bé cũng rất ngoan và rất hiểu chuyện.
Cô bé sẽ không giấu quá nhiều, cô bé biết là mẹ cũng là vì muốn tốt cho cô bé, ăn quá nhiều thì sẽ bị sâu răng.
Trương Minh Hoàng nhìn cục kẹo socola của Đường Vũ Kỳ đưa cho mình, đôi mắt lóe lên, sau đó lại nở nụ cười, lần này là cười thật lòng, rõ ràng là mang theo ý cười mà không phải là sự miễn cưỡng, cũng không còn cứng nhắc.
Lúc này, rốt cuộc quản gia Trọng cũng đã chờ người ở trên lầu rời đi, đúng lúc này ông ta nhảy xuống từ trên cửa sổ, quản gia Trọng đứng ở trước mặt thành chủ nhà mình, sau đó là nhìn thấy nụ cười ở trên mặt của thành chủ nhà mình.
Lúc quản gia Trọng nhảy xuống phía dưới thì không nhìn thấy Đường Vũ Kỳ, bởi vì chỗ đứng của Đường Vũ Kỳ gần với cửa sổ, mà vóc dáng của Đường Vũ Kỳ lại thấp.
Quan trọng là bởi vì quản gia Trọng hoàn toàn không ngờ tới còn có người khác, dù sao thì thành chủ của ông ta yên lặng đứng ở đây, nếu như có những người khác, quản gia Trọng cảm thấy tuyệt đối không phải là như vậy.
Mà sau khi quản gia Trọng nhảy xuống xong, đúng lúc nhảy xuống chính giữa Trương Minh Hoàng và Đường Vũ Kỳ, quản gia Trọng đứng đối diện với Trương Minh Hoàng, cho nên lúc này bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ trùng hợp đứng đằng sau lưng của quản gia Trọng, đương nhiên quản gia Trọng không nhìn thấy bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ.
Lúc này, quản gia Trọng cũng chỉ nhìn thấy nụ cười ở trên mặt thành chủ nhà mình, trong lúc nhất thời ông ta đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.
Tình huống gì vậy chứ?
Thành chủ nhà ông ta đang cười hả?
Đã bao nhiêu năm rồi ông ta không nhìn thấy thành chủ cười?
Bây giờ thành chủ lại cười?
Hơn nữa, nụ cười đó tự nhiên rất chân thành, thậm chí nó còn là nụ cười mang đến cho người ta một lại cảm giác ấm áp.
Lúc nãy ông ta cũng chỉ chậm trễ thời gian ở trên lầu một chút mà thôi, rốt cuộc là ông ta đã bỏ qua cái gì vậy?
“Thành...!thành chủ, vừa mới xảy ra chuyện gì ư?” Quản gia Trọng rất chắc chắn, nếu như không xảy ra chuyện gì thì thành chủ nhà ông ta tuyệt đối sẽ không cười.
Dù sao thì ông ta vất vả lắm mới có thể thuyết phục thành chủ đến Viên phủ, chính là vì để gặp cô cả nhà họ Đường, nhưng mà cô cả nhà họ Đường lại không đến, lúc nãy thành chủ ở trên lầu rõ ràng cảm thấy rất mất mát, khi đó ông ta có thể cảm nhận được tinh thần sa sút của thành chủ.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà lại có thể để thành chủ cười như thế này?
Nhưng mà lúc Trương Minh Hoàng nhìn thấy quản gia Trọng đột nhiên nhảy từ trên lầu xuống rồi đứng ở trước mặt của ông ta, nụ cười trên mặt của ông ta nhanh chóng cứng đờ, sắc mặt rõ ràng thay đổi, Trương Minh Hoàng nhanh chóng đưa tay kéo quản gia Trọng ra, nhìn thấy bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ bình yên vô sự đứng ở phía sau, lúc này Trương Minh Hoàng mới yên tâm.
“Có...!có chuyện gì vậy?” Quản gia Trọng đột nhiên bị kéo ra có hơi ngơ ngác, ông ta biết bởi vì thành chủ không nhìn thấy cô cả nhà họ Đường cho nên không vui, ông ta biết chắc chắn là thành chủ có chút ghét bỏ ông ta.

Nhưng mà thành chủ cũng không nên biểu hiện rõ ràng như vậy!
Không, không đúng! Cho dù thành chủ có ghét bỏ, dựa vào tính tình của thành chủ thì tuyệt đối không có khả năng biểu hiện rõ ràng như vậy.
Chuyện này không đúng!
Quản gia Trọng đã ý thức được sự việc không bình thường, nhưng mà lúc này tất cả lực chú ý của quản gia Trọng đều dồn ở trên người của thành chủ nhà mình, phải nói là đầu tiên quản gia Trọng bởi vì nhìn thấy thành chủ nhà mình cười mà kinh sợ, hiện tại lại bởi vì hành động rõ ràng không nên thuộc về thành chủ làm cho chấn động.
Thậm chí quản gia Trọng còn có suy nghĩ không phải là trong khoảng thời gian ông ta ở trên lầu, thành chủ bị người ta đổi đi rồi đó chứ?
“Ông..." Đường Vũ Kỳ ở bên cạnh quản gia Trọng đã có chút bất mãn, cái người này có chuyện gì vậy chứ, có thể có lễ phép chút không hả, rõ ràng là lúc nãy cô bé với chú xinh đẹp nói chuyện với nhau rất vui, thế mà người này đột nhiên đứng chính giữa bọn họ, đánh gãy lời nói của bọn họ, còn tách rời bọn họ ra.
Hơn nữa lại đột nhiên nhảy xuống từ trên lầu, thiếu chút nữa đã ngã vào cô bé, nếu như không phải cô bé nhanh nhẹn nhanh chóng lui ra phía sau một bước, cho dù cái người này không ngã lên người cô bé thì cũng có khả năng đè lên cô bé.
“Hả? Ai vậy?” Quản gia Trọng nghe thấy âm thanh đột ngột xuất hiện, ông ta giật nảy cả mình, vô thức quay người lại nhìn về phía phát ra âm thanh.

Có thể là do quản gia Trọng thật sự giật mình, cho nên động tác quay người có hơi gấp gáp.
Đường Vũ Kỳ bị hành động của ông ta dọa nhảy lên một cái, lui về phía sau một bước theo bản năng, lời nói lúc nãy cũng bị ông ta dọa sợ nên nghẹn chặt trong cổ họng.
“Sao...!tại sao? Tại sao lại có một đứa con nít?” Lúc quản gia Trọng nhìn thấy rõ là Đường Vũ Kỳ thì lại càng kinh ngạc, đây là con cái nhà ai vậy?
Con cái nhà ai không quan trọng, nhưng mà tại sao cô bé lại xuất hiện ở đây?
Cô bé này xuất hiện ở đây chắc chắn đã nhìn thấy thành chủ nhà ông ta, cũng chắc chắn nhìn thấy ông ta.
Vào thời điểm mấu chốt, cô bé này đã nhìn thấy lúc nãy ông ta vừa mới nhảy xuống từ trên lầu.
Ông ta phải giải thích chuyện này như thế nào đây?
Nếu như đứa nhỏ này bị hù dọa đột nhiên kêu to, gọi những người khác đến đây, vậy thì chuyện này có chút phiền phức rồi.
“Cháu vẫn đứng ở đây mà, là do ông vừa mới nhảy xuống thiếu chút nữa đã ngã vào cháu, tuổi của ông cũng đã cao, ông đừng có làm mấy động tác nguy hiểm như vậy nữa.

Đương nhiên, nếu như ông cứ thích làm mấy cái động tác nguy hiểm này thì cũng không có người nào quan tâm đâu, nhưng mà ít nhất ông vẫn nên nhìn cho rõ rồi hẵng nhảy, ngã vào cỏ hoa ở phía dưới thì không có gì, nếu như đụng phải một cô bé đáng yêu xinh đẹp như cháu thì ông không đúng rồi.” Đường Vũ Kỳ nhìn quản gia Trọng, gò má phồng lên, có thể nhìn ra được bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đang tức giận.

Tuổi tác của người này có vẻ đã lớn rồi, tại sao làm việc lại không đáng tin cậy như vậy chứ.
Quản gia Trọng: “...”
Lúc này quản gia Trọng rất ngơ ngác, đầu tiên là bởi vì thành chủ nhà ông ta mà mông lung, hiện tại lại bởi vì đứa nhỏ trước mặt mà mông lung.
Phản ứng của cô bé này cùng với suy nghĩ của ông ta hoàn toàn không giống nhau.
Cô bé này không sợ, cũng không bị dọa kêu to, ngược lại còn dạy dỗ ông ta rất thẳng thắn.
Nhưng mà quản gia Trọng cảm thấy cô bé này nói rất đúng, chuyện này đúng là do lỗi của ông ta.
Là do trước khi nhảy ông ta đã không quan sát rõ ràng, là lỗi của ông ta, đều là lỗi của ông ta.
“Xin lỗi, là ông đã sai rồi, lúc nãy ông không nhìn rõ.” Quản gia Trọng không lạnh lùng giống như thành chủ nhà mình, bạn nhỏ nói ông ta sai thì ông ta liền nhận sai.
Nhìn thấy bạn nhỏ này rõ ràng đang tức giận, dưới tình huống như thế này chắc chắn phải dỗ dành.
“Được rồi, thấy thái độ nhận lỗi của ông không tệ, cháu tha thứ cho ông đó, nhưng mà tuổi tác của ông đã lớn rồi, sau này ông nhớ chú ý một chút, đừng có làm mấy động tác nguy hiểm như vậy nữa.” Đường Vũ Kỳ là cô tiên nhỏ dịu dàng quan tâm, cho nên cô bé cảm thấy người khác đã nhận sai rồi, cô bé cũng không nên cứ nắm lấy không buông.
Quản gia Trọng ngẩn người, đây rốt cuộc là con cái nhà ai vậy, sao lại đáng yêu như thế, thú vị như thế?
Có điều đứa nhỏ này lại nói là tuổi của ông ta đã lớn rồi, không nên làm mấy động tác nguy hiểm như vậy, quản gia Trọng nghe thấy lời nói này, trong lòng có chút không dễ chịu cho lắm, ông ta cũng chỉ mới có năm hai mươi tuổi mà thôi, tại sao lại gọi là tuổi tác đã lớn, hơn nữa động tác hồi lúc nãy đối với ông ta mà nói hoàn toàn chính là một trò cỏn con, căn bản chẳng là cái gì hết.
Nhưng mà quản gia Trọng suy nghĩ vẫn là quyết định không so đo với con nít làm gì, về phần cô bé nói tuổi của mình đã lớn, chắc là đứa nhỏ này cũng chỉ mới có năm sáu tuổi, ông ta năm mươi tuổi, có thể làm ông của cô bé.
Đối với đứa nhỏ này mà nói đúng là tuổi tác của ông ta cao lắm.
“Chú ơi, socola của chú nè.” Đường Vũ Kỳ không tiếp tục để ý tới quản gia Trọng nữa, cô bé lại nhìn về phía Trương Minh Hoàng, cầm socola ở trong tay rồi lại đưa tới trước mặt Trương Minh Hoàng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi