CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



“Hồi lúc nãy cháu nhìn thấy hoa ở trong sân nở đẹp lắm, cho nên cháu đến đó ngắm một chút, bà cố không cần phải lo lắng đâu, cháu không sao hết.

” Trong lòng của Đường Vũ Kỳ có chút chột dạ, cô bé biết là cô bé không nên chạy lung tung, cô bé không nên để mọi người lo lắng, hơn nữa cô bé cũng biết là cô bé không nên nói dối.

Nhưng mà cô bé không thể làm lộ chuyện chú được, cô bé không muốn để cho chú bị người ta bắt đi.

Chú ấy vất vả lắm mới có thể làm tâm trạng tốt hơn, không còn buồn bã như lúc nãy, cô bé muốn tâm trạng của chú có thể luôn luôn luôn tốt.

Cô bé biết chú đó không phải là người xấu, sẽ không làm tổn thương cô bé, cho nên cô bé mới giúp chú trốn, chắc là không có chuyện gì.

“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.

” Rõ ràng là bà cụ Đường thở phào một hơi: “Sau này có chuyện gì thì phải nói với người lớn một tiếng, bây giờ trời tối như vậy, một mình cháu đi ra ngoài sợ là gặp phải nguy hiểm gì đó, có biết chưa hả?”
Mặc dù bà cụ Đường biết là Đường Vũ Kỳ không có chuyện gì, nhưng mà vẫn nhịn không được mà dặn dò vài câu.

“Được rồi, đứa nhỏ không bị gì là tốt rồi, từ trước đến nay Vũ Kỳ ngoan ngoãn hiểu chuyện, bà cũng đừng có nói con bé nữa.

” Từ trước tới nay ông cụ Đường đều yêu thương hai đứa nhỏ, Vũ Kỳ nói chuyện rất ngọt ngào, lại làm cho người ta yêu thích hơn.


“Được, không sao, chúng ta chuẩn bị đi ăn cơm thôi.

” Thật ra thì bà cụ Đường cũng không nỡ trách móc Đường Vũ Kỳ, bà chỉ lo lắng Đường Vũ Kỳ xảy ra chuyện.

Bà cụ Đường nắm tay Đường Vũ Kỳ đi vào trong phòng khách, Đường Vũ Kỳ quay đầu lại nhìn về phía Trương Minh Hoàng một chút, từ góc độ này nhìn qua thật ra đã không nhìn thấy Trương Minh Hoàng nữa, Đường Vũ Kỳ có hơi thất vọng một chút, nhưng mà cô bé nghĩ tới mình đã để lại phương thức liên lạc cho cái chú xinh đẹp đó rồi.

Sau này cô bé đã có thể liên lạc với cái chú xinh đẹp đó, cũng có thể gặp chú xinh đẹp.

Sự hoạt bát lạc quan của Đường Vũ Kỳ làm cho người ta rất yêu thích, Đường Vũ Kỳ rất ngoan ngoãn, lễ phép với tất cả mọi người, nhưng mà người có thể để Đường Vũ Kỳ hoàn toàn buông xuống đề phòng, muốn tiếp cận từ tận trong nội tâm thì không có nhiều.

Ngoại trừ người nhà với đám người Sở Bách Hà ra thì bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng không tùy tiện làm quen với người khác, nhưng mà đối với Trương Minh Hoàng thì cô bé lại thật lòng muốn tiếp cận ông ta.

Quan tâm chi vừa mới gặp Trương Minh Hoàng lần đầu tiên, quan tâm chi cô bé cũng không biết Trương Minh Hoàng là ai.

“Thành chủ đứa bé kia là của nhà họ Đường?” Lúc này, quản gia Trọng đang đứng ở dưới cửa sổ đã hoàn toàn kinh ngạc, ông ta thật sự không ngờ tới đứa nhỏ này là con cháu của nhà họ Đường.

Trương Minh Hoàng cũng có chút bất ngờ.

“Thành chủ, Đường Lăng vẫn còn chưa kết hôn, không có khả năng có con, đương nhiên cho dù Đường Lăng không kết hôn mà có con, cho dù đứa nhỏ này là con riêng thì nhà họ Đường cũng sẽ không giấu diếm, chắc chắn sẽ công khai thân phận của cô bé này, cho nên chắc chắn đứa nhỏ này không phải là con của Đường Lăng.

” Quản gia Trọng bắt đầu phân tích, liên quan đến chuyện của nhà họ Đường, lúc trước quản gia Trọng đã điều tra được một ít, cho nên liên quan đến điểm này, quản gia Trọng hết sức chắc chắn.

“Nếu không phải là Đường Lăng, vậy thì chỉ có một loại khả năng, đứa bé này là của cô cả nhà họ Đường.

Cô cả nhà họ Đường vừa mới trở về nhà họ Đường không lâu, có rất nhiều chuyện liên quan đến cô cả nhà họ Đường mà người ở bên ngoài không biết, nếu như cô cả nhà họ Đường mang thêm một đứa nhỏ trở về nhà họ Đường, hơn nữa cô cả nhà họ Đường vẫn còn chưa kết hôn, dù sao thì cô cả nhà họ Đường là con gái, chuyện như vậy liên quan đến thanh danh của một cô gái, chắc chắn là nhà họ Đường sẽ giấu giếm.

” Quản gia Trọng biết nếu như chuyện này đổi thành cô cả nhà họ Đường, vậy thì phương thức xử lý của nhà họ Đường chắc chắn sẽ không giống khi xử lý chuyện của Đường Lăng.

Dù sao thì cô cả nhà họ Đường cũng là con gái, hơn nữa cô cả nhà họ Đường vừa mới trở về nhà họ Đường không lâu.

“Hơn nữa, tôi nhớ lúc trước tin tức bị tung ra đã nói cô cả nhà họ Đường có hai đứa con, cho nên có khi nào đứa nhỏ này là con của cô cả nhà họ Đường không?” Lúc này, âm thanh của quản gia Trọng có chút thấp, không biết là đang cố gắng đè thấp giọng nói hay là bởi vì cảm xúc quá mức phức tạp.

Nếu như đứa nhỏ này là con của cô cả nhà họ Đường, vậy thì tình huống này đã hoàn toàn khác rồi.

Vốn dĩ thành chủ nhà ông ta đặc biệt quan tâm tới cô cả nhà họ Đường, lúc trước thành chủ cũng chỉ xem ảnh chụp của cô cả nhà họ Đường mà thành chủ đã thích cô cả nhà họ Đường rồi.

Mà bây giờ thành chủ với đứa nhỏ đó mới gặp mặt nhau lần đầu tiên, hơn nữa còn gặp nhau dưới loại tình huống này, nhưng mà hiển nhiên thành chủ rất thích đứa nhỏ đó.

Đây là sự trùng hợp à?
Vậy thì cũng trùng hợp quá rồi đó?

Quản gia Trọng biết rõ cho đến bây giờ thành chủ nhà ông ta không phải là một người có tình cảm phong phú, thành chủ nhà ông ta là một người đối xử với người khác cực kì lạnh nhạt, rất ít khi thích một người nào đó.

Không, bình thường ông ta thấy thành chủ rất ít khi nhìn người khác nhiều thêm một chút.

Nhưng mà lần đầu tiên mà thành chủ xem ảnh chụp của cô cả nhà họ Đường thì đã bắt đầu chú ý đến cô cả nhà họ Đường, bây giờ lại là lần đầu tiên gặp cô bé đó, thành chủ đã thích vô cùng.

Quản gia Trọng cảm thấy ông ta không khoa trương chút nào, bởi vì lúc nãy có bạn nhỏ ở đây, thành chủ vẫn luôn cười, mà cho dù bạn nhỏ có hỏi vấn đề gì thì thành chủ cũng sẽ kiên nhẫn trả lời rất dịu dàng.

Ngay cả những câu nói không có ý nghĩa của bạn nhỏ, những vấn đề mà bình thường thành chủ ngay cả nghe cũng không thèm nghe, vậy mà lúc nãy thành chủ lại trả lời từng câu một.

Nói tóm lại, chỉ cần cô bé mở miệng thì thành chủ đều sẽ trả lời, hơn nữa còn trả lời vô cùng nhanh.

Vốn dĩ thành chủ nhà ông ta là một người không bộc lộ tình cảm ra ngoài, nhưng mà lúc nãy thành chủ đã bộc lộ rất nhiều.

Tất cả những thứ này đã đủ để chứng minh thành chủ rất thích đứa nhỏ lúc nãy.

“Thành chủ, người nói xem cô bé đó có phải là của cô cả nhà họ Đường không?” Quản gia Trọng nhìn thành chủ, nhịn không được mà hỏi một câu.

Trương Minh Hoàng chớp chớp mắt, suy nghĩ: “Chắc là vậy.


Trương Minh Hoàng kết nối vấn đề trước sau lại với nhau, suy nghĩ một hồi liền cảm thấy khả năng này rất lớn.

Lúc nãy, đứa bé gọi bà cụ Đường là bà cố, mà người của nhà họ Đường đều vô cùng lo lắng cho đứa nhỏ đó, cho nên chắc chắn là con cháu của nhà họ Đường, không phải là của Đường Lăng, vậy thì tám chín phần mười là con của Đường Thấm Nhi.

Là con của Đường Thấm Nhi.

Buổi tối ngày hôm nay là vì muốn gặp Đường Thấm Nhi, cho nên ông ta mới đến đây, không gặp được Đường Thấm Nhi, không ngờ tới là gặp được con gái của Đường Thấm Nhi.

Khóe môi của Trương Minh Hoàng không nhịn được mà cong lên, đứa bé đó thật sự làm cho người khác phải yêu thích.

“Cho nên thật sự là con của cô cả nhà họ Đường, chả trách.

” Quản gia Trọng thở mạnh một hơi.

Chẳng trách hồi lúc nãy khi mà ông ta nói không biết mẹ của cô bé là ai, cô bé đã bắt đầu hoài nghi ông ta.

Đúng là khách của ngày hôm nay đến Viên phủ không có một người nào là không biết cô cả nhà họ Đường, hơn nữa hiển nhiên khách tối ngày hôm nay đến Viên phủ cũng đều biết chuyện của bạn nhỏ lúc nãy.


Cho nên, chắc chắn là khách đến Viên phủ vào tối nay đều đã biết thân phận của bạn nhỏ đó.

“Không ngờ tới là tối ngày hôm nay không gặp được cô cả nhà họ Đường, ngược lại lại có thể gặp được con của cô cả nhà họ Đường, hơn nữa, tôi có thể nhìn ra được đứa nhỏ đó rất thích người, người cũng rất thích đứa nhỏ đó, đây là duyên phận.

” Quản gia Trọng cũng không biết phải hình dung lại tình huống này như thế nào, cũng chỉ có thể nói là duyên phận.

“Tôi rất thích đứa nhỏ đó, con bé làm cho người khác phải yêu thích.

” Trương Minh Hoàng cũng không phủ nhận điểm này, hơn nữa ông ta còn thừa nhận rất thẳng thắn.

“Thành chủ, tại sao người lại thích đứa nhỏ đó, rõ ràng người chỉ mới gặp đứa nhỏ đó lần đầu tiên thôi.

” Con ngươi của quản gia Trọng nhanh chóng lóe lên, quản gia Trọng cứ luôn cảm thấy đây không phải là chuyện mà có thể dùng từ duyên phận là giải thích được.

“Tôi cũng không biết, kể từ lần đầu tiên tôi thấy con bé đó thì tôi đã thích con bé rồi, hơn nữa khi tôi nhìn thấy con bé thì đã cảm thấy rất kỳ diệu, có một loại cảm giác thân thiết, tôi muốn thân thiết với cô bé nhiều hơn.

” Lông mày của Trương Minh Hoàng hơi cau lại một chút, ông ta cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nhưng mà ông ta thích đứa bé đó, muốn thân thiết với đứa bé đó là chuyện không cần phải chất vấn.

Trương Minh Hoàng cũng biết mình là một người có tính tình lạnh nhạt, bình thường những chuyện không có liên quan tới ông ta ông ta cũng sẽ không thèm nhìn một cái nào, tại sao ông ta chỉ mới gặp đứa bé ấy lần đầu tiên, vậy mà ông ta lại có tình cảm đặc biệt đối với đứa bé ấy như thế?
“Thành chủ, mọi người đều nói máu mủ tình thâm, người có quan hệ huyết thống với nhau đều sẽ có một loại cảm giác thân thiết đối với người thân khi mà cả hai không biết nhau.

” Quản gia Trọng cũng biết kết quả xét nghiệm ADN lúc trước thực hiện đã chứng minh cô cả nhà họ Đường không phải là con gái của thành chủ, nhưng mà quản gia Trọng cũng biết Thành thiếu chủ vẫn chưa chết tâm, không hề từ bỏ, thật ra thì trong lòng của quản gia Trọng vẫn còn có ít hi vọng.

Nếu nói lúc trước trong lòng của quản gia Trọng chỉ có một chút hy vọng nhỏ nhoi như thế, vậy thì hiện tại lại bởi vì chuyện của bạn nhỏ ấy mà hi vọng trong lòng của quản gia Trọng lại lớn hơn một chút.

Quản gia Trọng cảm thấy có thể làm cho thành chủ là một người luôn lạnh lùng lại có thể đặc biệt yêu thích một người nào đó, lại muốn thân thiết với người ta, chuyện này không bình thường.

Dù sao thì ông ta hầu hạ bên cạnh thành chủ bốn mươi năm trời, trong khoảng thời gian bốn mươi năm, ông ta chưa từng nhìn thấy thành chủ nhà ông ta gặp ai lần đầu tiên mà lại thích như thế.

Đương nhiên, ngoại trừ bà chủ, dù sao thì lúc đó tình huống đặc biệt, lần đầu tiên thành chủ gặp bà chủ thì đã có tiếp xúc da thịt với bà chủ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi