CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



“Tổng giám đốc, chúng ta chờ một lát để họ đi thông báo một tiếng đã.” Lưu Trung Nam thật sự rất sợ Tổng giám đốc nhà mình sẽ nhìn thấy khung cảnh không nên thấy nào đó, thế nên bèn cố hết sức ngăn cản tình huống này xảy ra.
Tư Đồ Không chẳng buồn để ý đến Lưu Trung Nam, cũng chẳng màng để ý đến cô tiếp tân ở sảnh, cứ thế rút điện thoại ra nhấn gọi một số.
Điện thoại vừa reo hai hồi chuông thì bên kia đã nhấc máy: “Ôi trời, Tổng giám đốc Tư Đồ, hôm nay trời trở gió hay sao mà ngài lại tự dưng gọi đến cho tôi thế này?”
Giọng nói đến từ bên kia đầu dây mang ý ngạc nhiên rất rõ, hiển nhiên cũng có thể nghe ra đôi chút hoan hỉ, kinh ngạc.
“Tôi đang ở Câu lạc bộ Tinh Vân của anh, tôi muốn tìm một người, định nhờ Tổng giám đốc Ngô tạo điều kiện cho tôi.” Tư Đồ Không chẳng buồn dài dòng nửa lời, trực tiếp nói rõ ý của mình.
“Ở Câu lạc bộ Tinh Vân của tôi sao? Tìm người? Tổng giám đốc Tư Đồ muốn tìm ai?” Sự kinh ngạc xen lẫn vui mừng trong giọng nói của Tổng giám đốc Ngô đều bị đè nén xuống cả, chỉ còn lại thảng thốt.
Tư Đồ Không chạy đến chỗ anh ta tìm người? Chuyện này đúng là kỳ lạ.

“Tối nay Bùi Dật Duy đã đặt một phòng ở chỗ này của anh, nên xin Tổng giám đốc Ngô đây cho phép nhân viên Câu lạc bộ của anh lập tức dẫn tôi qua đó.” Ý tứ của Tư Đồ Không đã rất rõ ràng, anh ta muốn đi thẳng qua đó ngay mà không phải hỏi trước ý của Bùi Dật Duy.
“Tổng giám đốc Tư Đồ, chuyện này không hay đâu.

Anh cũng biết quy định của Câu lạc bộ chúng tôi kia mà, chính tôi đặt quy định thì làm sao mà tự phá vỡ nó được chứ.

Làm vậy rồi thì còn ai thèm đến chỗ tôi nữa?” Chuyện này quả là nan giải với Tổng giám đốc Ngô.

Tư Đồ Không đích thân gọi điện cho anh ta, anh ta có thể giúp cái gì thì chắc chắn sẽ xông pha giúp đỡ, nhưng chuyện này lại ảnh hưởng đến uy tín của Câu lạc bộ bọn họ nữa.
Càng ảnh hưởng đến việc kinh doanh của anh ta hơn.
“Tôi có nghe nói Tổng giám đốc Ngô luôn muốn tham gia vào dự án Thành Tây của chúng tôi.” Khóe môi Tư Đồ Không nhếch lên rất nhẹ.

Anh ta biết chắc Tổng giám đốc Ngô sẽ chẳng dễ dàng đồng ý mà, nhưng nếu như lúc này anh ta đã gọi cho số điện thoại này thì hiển nhiên cũng đã có biện pháp để Tổng giám đốc Ngô phải đồng ý.
Thật ra thì chính anh ta cũng hiểu lý do tại sao Lưu Trung Nam lại ngăn cản mình.


Anh ta cũng biết chắc nếu cứ thế mà xông vào đó thì có thể sẽ thấy những chuyện mà mình không muốn thấy, nhưng anh ta vẫn khăng khăng muốn làm thế này.

Bởi vì anh ta muốn biết rõ chân tướng.
Anh ta cần phải biết rõ chân tướng.
“Tổng giám đốc Tư Đồ, ý của anh là…” Tổng giám đốc Ngô còn đang vò đầu bứt tai, lúc này đột ngột vút cao giọng, giọng nói tràn đầy hứng khởi.

Tất nhiên là anh ta muốn tham dự vào công trình ở Thành Tây mà Tư Đồ Không đang đầu tư kia rồi.

Những dự án mà Tư Đồ Không phụ trách chưa bao giờ không kiếm ra được tiền, mà lợi ích dự án của Thành Tây đem lại cực kỳ lớn, ai cũng muốn “thó một chân”.
Chẳng qua, với nguồn lực tài chính và trình độ của công ty anh ta thì còn khướt mới đạt đến yêu cầu của công ty Tư Đồ Không.

Anh ta biết tỏng mình vốn chẳng có tí ti cơ hội nào, cho nên đành nén đau bỏ qua nó.
Tư Đồ Không không đáp gì, cứ thế đi theo cô ta vào bên trong.
Lưu Trung Nam đi theo phía sau, toát cả một thân mồ hôi.


Bây giờ anh ta chỉ có thể cầu nguyện rằng cô Liễu và Bùi Dật Duy đang ở trong phòng kia thật sự chỉ nói chuyện phiếm một cách trong sáng chứ không có gì khác nữa.
Nhưng mà chính Lưu Trung Nam còn chẳng thể tin nổi chuyện đó sẽ xảy ra nữa là!
Lưu Trung Nam thấy tiêu thật rồi!
Ở trong phòng, Liễu Ảnh thấy sắc mặt Bùi Dật Duy tệ đi trông thấy, mồ hôi từ trán toát ra cũng ngày càng nhiều.
“Anh Dật Duy, anh sao rồi?” Liễu Ảnh vốn lo sốt vó cho tình trạng của anh ta, lúc này thấy dáng vẻ vật vã của anh là trái tim lại treo lơ lửng: “Để tôi gọi bác sĩ giúp anh.”
Bùi Dật Duy bất thình lình vươn tay nắm lấy cánh tay cô, đôi môi tái nhợt khô khốc mấp máy: “Đừng đi, đừng rời bỏ anh.”
Giọng nói anh ta thều thào, nhưng từng chữ lại rõ ràng.
Liễu Ảnh khẽ run lên, tầm mắt nhìn về phía anh ta, thấy đôi mắt anh ta còn đang nhắm chặt, rõ ràng vẫn chưa tỉnh lại, những lời ấy hẳn là lời mê sảng trong vô thức.
Liễu Ảnh biết rõ câu mà anh ta vừa nói vốn không phải nói với cô, mà là với Nhã Thanh, anh ta chắc đang tưởng cô là Nhã Thanh đây mà.
Có điều, lúc này đây, vẻ mặt đau đớn xót lòng của anh ta đã vơi đi phần nào, vậy nên biểu cảm ban nãy hẳn là không phải do cơ thể có vấn đề, mà có thể là vì mơ phải ác mộng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi