CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



Lẽ đương nhiên, Quản lý sảnh phải hoàn thành nhiệm vụ, để Tư Đồ Không gặp được Bùi Dật Duy.
Còn sau khi gặp gỡ xong xuôi, chuyện sẽ ra sao không phải là việc mà anh ta cần quan tâm.

Dù sao chăng nữa, ngay đến ông chủ còn đồng ý thì chuyện này cũng chẳng liên quan gì nhiều tới một người làm công như anh ta.
Bước vào phòng sẽ gây ra tiếng động là điều chắc chắn, chưa kể, Quản lý tiền sảnh còn cố tình tạo ra âm thanh tương đối lớn.

Anh ta hy vọng Bùi Dật Duy sẽ tự mình đi ra khi nghe được những âm thanh này, như vậy sẽ tốt hơn là anh ta phải tới làm phiền.

Thế nhưng anh ta đã tiến đến sát cửa phòng nghỉ mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì, căn phòng nghỉ kia chẳng hề có lấy một âm thanh nào của Bùi Dật Duy.
Quản lý tiền sảnh đành phải gõ cửa: “Sếp Bùi, anh đang nghỉ ngơi sao?”
Giọng nói của người Quản lý tiền sảnh thoáng vẻ thăm dò.

Xuất phát từ thói quen thường ngày trong công việc, anh ta không đến mức quá cao giọng.

Tính chất công việc của họ yêu cầu bắt buộc phải giữ thái độ lịch sự khi nói chuyện với khách hàng, hơn nữa còn phải ôn tồn, mềm mỏng.
Quản lý tiền sảnh đã gõ cửa và cất tiếng gọi, nhưng bên trong không ai trả lời lại.
Lúc này, Bùi Dật Duy vẫn đang nằm ngủ bên trong phòng nghỉ.

Anh ta đã thật sự quá mệt mỏi rồi.

Vốn dĩ, khi bị Bùi Doanh nhốt trong biệt thự, anh ta đã không được ngủ ngon giấc, thêm việc tối hôm qua bị cô ta chuốc thuốc, rồi giày vò suốt đêm, cả ngày hôm nay lại chưa một lần được chợp mắt, thậm chí còn chưa được nghỉ ngơi, vậy nên, anh ta đã thật sự quá mệt mỏi.
Ngay khi thiếp đi là ngủ say mê mệt, hoàn toàn không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.

Ban đầu, Bùi Dật Duy còn ngủ không được ngon lắm, nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, bây giờ anh ta đang ngủ rất say sưa, cho dù bây giờ, bên ngoài kia có sấm sét đùng đùng đi chăng nữa, cũng không làm anh ta tỉnh giấc.

Còn Liễu Ảnh thì đang ở trong phòng vệ sinh, và vừa hay, phòng vệ sinh lại nằm bên trong phòng nghỉ.

Con người ta có ba cái gấp, Liễu Ảnh tới đây đã được ba bốn tiếng rồi, đi vệ sinh vào lúc này cũng là việc hết sức bình thường.
Tiếng gõ cửa, dạm hỏi của Quản lý tiền sảnh bị tiếng Liễu Ảnh xả nước át mất, hơn nữa cửa phòng vệ sinh còn đang khóa, nên Liễu Ảnh không hề nghe thấy.
Đi vệ sinh xong, Liễu Ảnh rửa tay theo thói quen.
Lúc này, ở bên ngoài, đôi mắt đang nheo lại của Tư Đồ Không càng trở nên lạnh lùng hơn, cảm giác lạnh thấu xương vốn có mặc sức tỏa lan ra, không hề che giấu, như muốn đóng băng hết mọi thứ trong phạm vi mấy mét vuông quanh đó.
Ha! Quản lý tiền sảnh đứng bên ngoài gõ cửa phòng gọi như thế, vậy mà bọn họ ở bên trong không nghe thấy?
Con ngươi Tư Đồ Không khẽ dao động, vẻ mặt có thể dọa người ta chết khiếp mới vừa nãy của anh ta đã dịu lại phần nào, nhưng cũng chỉ một chút xíu.

Anh ta lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Liễu Ảnh.
Lúc này tâm trí của Tư Đồ Không vẫn còn hơi rối bời, anh ta không biết rốt cuộc mình muốn một đáp án như thế nào.

Mặc dù tự mình đi vào, nhưng trong thâm tâm, anh ta vẫn muốn tin tưởng Liễu Ảnh, anh ta thật sự hy vọng Liễu Ảnh đã rời đi.
Mặc dù vừa nãy khi anh ta gọi điện thoại cho cô, cô chỉ nói hai câu rồi cúp máy, rõ ràng không giống là đã về nhà, cũng không giống như đang trên đường về.
Thế nhưng Tư Đồ Không vẫn hy vọng Liễu Ảnh đã về.
Lúc này, cửa phòng nghỉ vẫn chưa mở ra, kỳ thực không ai hay biết rốt cuộc ở trong phòng có người hay không.


Tư Đồ Không muốn tạm tin lời của Lưu Trung Nam, muốn tạm tin rằng cô không có trong phòng nghỉ.
Tư Đồ Không ngước mắt nhìn cánh cửa phòng nghỉ, nheo nheo lại đôi mắt đang dao động, rồi ấn nút gọi đi.
Không bao lâu sau khi Tư Đồ Không ấn gọi, tiếng chuông điện thoại liền vang lên.

Rõ ràng tiếng chuông này từ trong phòng vang ra, nói chính xác là từ trong phòng nghỉ vọng tới.
Mặc dù cánh cửa phòng nghỉ vẫn đóng kín, tiếng chuông cũng không lớn lắm, nhưng Tư Đồ Không vẫn nghe rất rõ.
Đương nhiên, Tư Đồ Không biết rõ tiếng chuông điện thoại của Liễu Ảnh, đó là một bài hát cũ kinh điển, bài hát mà Liễu Ảnh thích nhất.
Giây phút nghe được tiếng chuông điện thoại, toàn thân Tư Đồ Không cứng đờ.

Trong khoảnh khắc đó, anh ta cảm thấy dường như máu trong cơ thể mình đã đông cứng lại, cả người là nguyên một khối băng không chút hơi ấm.
Anh ta luôn tự nhủ với lòng mình rằng, phải tin tưởng cô, cô sẽ không làm chuyện gì có lỗi với anh ta..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi