CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



Loại phụ nữ nông cạn như vậy thật sự chỉ luôn tự cho mình là đúng, cho nên lúc này, lời nói của Quản lý tiền sảnh đã kèm theo cả ý cảnh cáo.
Quản lý tiền sảnh cảm thấy mình cũng coi như có lòng tốt nhắc nhở người phụ nữ này.

Nếu làm hỏng chuyện của Sếp Bùi, chắc chắn người phụ nữ này sẽ gặp họa.

Mấy người phụ nữ như vậy, đám đàn ông lắm tiền nhiều của cũng chỉ đưa ra ngoài chơi đùa cho vui thôi, nhất định là chẳng có địa vị gì, nếu không đã chẳng tới chỗ của họ làm chuyện như thế này.

Tất nhiên Liễu Ảnh hiểu được ý tứ trong lời nói của Quản lý tiền sảnh.

Nếu trong hoàn cảnh bình thường, cô nhất định sẽ không ra quyết định thay cho Bùi Dật Duy, nhưng tình hình hiện giờ thì khác, Bùi Dật Duy đã giết Bùi Doanh, ngày mai anh ta sẽ đi tự thú, cho dù là nhân vật tai to mặt lớn cỡ nào, anh ta cũng không có tâm trạng gặp gỡ, cho dù lợi ích có lớn tới đâu đi chăng nữa, Bùi Dật Duy cũng không có hứng tiếp chuyện.
“Không cần, cho dù ai tới thì anh cũng từ chối người ta đi, đừng làm phiền việc nghỉ ngơi của anh ấy.” Yêu cầu duy nhất của Liễu Ảnh chính là để Bùi Dật Duy ngủ ngon lành một mạch đến khi trời sáng, có chuyện gì tồi tệ thì để tính sau.
Tư Đồ Không đứng ngoài cửa cười khẩy thành tiếng, được lắm, cô được lắm, bắt đầu lên tiếng quyết định thay cho Bùi Dật Duy rồi đúng không.

Chuyện như vậy cô không hỏi Bùi Dật Duy câu nào đã tự mình quyết định, còn đuổi thẳng khách đi như vậy, đúng là phong cách của một nữ chủ nhân.
Nữ chủ nhân của Bùi Dật Duy?
Chỉ sợ cô đã mơ tưởng hão huyền rồi.
Liễu Ảnh đang đứng ở cửa phòng nghỉ nên không nghe thấy tiếng cười khẩy rất khẽ của Tư Đồ Không.

Tư Đồ Không nheo mắt lại, cơn giận trong ánh mắt xen lẫn cùng vô số những vụn băng, chỉ cần người nào đó nhìn vào đôi mắt của anh ta lúc này sẽ lập tức như đứng giữa nước sôi lửa bỏng.
Lưu Trung Nam ngồi bệt ra đất, ban đầu cũng muốn gắng gượng đứng dậy, nhưng sau khi nghe được câu nói vừa nãy của Liễu Ảnh, rồi lại thấy biểu cảm lúc này của Tổng giám đốc, anh ta đã từ bỏ hẳn ý định bò dậy.

Anh ta cảm thấy mình cứ ngồi bệt dưới đất như vậy thì hơn, bây giờ anh ta mà ngồi dậy, lát nữa nói không chừng lại phải ngã ra đất phát nữa đấy.
“Thưa cô, như vậy không được hay cho lắm thì phải? Cô có thể quyết định thay Sếp Bùi sao? Cô có quan hệ thế nào với Sếp Bùi? Những chuyện thế này đến vợ còn không dám tự ý quyết định, huống hồ gì tôi chưa từng nghe nói Sếp Bùi đã có vợ.” Giọng điệu của Quản lý tiền sảnh bắt đầu hơi chướng tai.

Dù sao chăng nữa, người đến cũng là Tổng giám đốc Tư Đồ, đã vậy đích thân ông chủ của anh ta còn dặn dò việc này, anh ta không thể bỏ đi như vậy được.
“Chuyện này do tôi quyết định, anh có thể đi được rồi.” Liễu Ảnh nhận ra sự sắc bén và giễu cợt trong lời nói của anh ta, cô thấy hơi bực bội.

Trong tình cảnh hiện giờ, nhất định Bùi Dật Duy sẽ không tiếp bất cứ ai, dù có là người nào đi chăng nữa, Bùi Dật Duy cũng sẽ không gặp.
Một người đến cả sống chết cũng chẳng màng, ngày mai sẽ đi tự thú, đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần ngồi tù, đến cả công ty cũng không thiết tha, sao có thể quan tâm những chuyện này được nữa.
Vậy nên, Liễu Ảnh có thể quyết định chuyện này thay cho Bùi Dật Duy.
Nụ cười nhếch mép của Tư Đồ Không càng trở nên lạnh lùng hơn, sắc mặt cũng trở nên càng đáng sợ.
Cô Liễu là người phụ nữ của Tổng giám đốc Tư Đồ, vậy mà bây giờ lại quyết định thay cho Bùi Dật Duy, chuyện này là như thế nào?
Lưu Trung Nam cảm thấy chi bằng lúc này mình tự đập đầu ngất đi còn hơn, để tránh lát sau bị Tổng giám đốc của anh ta ngộ sát.
Lúc này, Tư Đồ Không đã tắt nụ cười khẩy, cơn tức giận và sự lạnh lùng trong ánh mắt cũng tan biến, toàn thân anh ta toát lên một vẻ yên bình phẳng lặng.

Nhưng càng như vậy lại càng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên anh ta chứng kiến một Liễu Ảnh mạnh mẽ như vậy, cũng là lần đầu tiên anh ta thấy cô bảo vệ một người khác, để bảo vệ người đó, giọng cô hiếm khi nào nghiêm nghị tới vậy, lời nói ra đanh thép, còn đe dọa người khác nữa.
Anh ta biết đây mới là con người thật của cô, đây mới là dáng vẻ đích thực của cô mà anh ta luôn muốn nhìn thấy.
Cuối cùng, hôm nay anh ta cũng đã được nhìn thấy, nhưng cô làm vậy không phải vì anh ta mà là vì một người đàn ông khác.
Để bảo vệ người đàn ông đó, cô không ngần ngại nói ra những lời ác ý, đe dọa người khác.
Cô ở bên anh ta năm năm, suốt thời gian năm năm, bao ngày bao đêm như thế, nhưng cô chưa từng bảo vệ anh ta lấy một lần.
Sự lạnh lẽo đã biến mất trong ánh mắt Tư Đồ Không, nhưng cả cõi lòng anh ta đang buốt giá.
Lúc này, anh ta không thể không thừa nhận một sự thật, cô ở bên anh ta năm năm hoàn toàn là vì ước định trước đây, trong tâm khảm, cô chỉ nghĩ rằng đó là năm năm bán mình cho anh ta.
Trong năm năm này, cô giống như đang hoàn thành một nhiệm vụ, cô không có bất cứ tình cảm, không có chút quan tâm nào dành cho anh ta, vì thế, đương nhiên cô sẽ không bảo vệ anh ta..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi