CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



Quả thực, Hàn Nhã Thanh đã tính toán hết mọi việc rồi, chuyện này không cần cô phải tốn sức.

Hàn Nhã Thanh cảm thấy sáng kiến này của mình thật sự rất tuyệt vời!
Hơn nữa, dù sao thì bây giờ Trịnh Hùng vẫn là người của Quỷ Vực Chi Thành.

Nếu cô đối phó với anh ta chỉ sợ bên phía Quỷ Vực Chi Thành sẽ không vui.
Vì thế, để Thành thiếu chủ giải quyết chuyện của Trịnh Hùng là quá hợp lý.

“Vậy chúng ta làm thế nào mới có thể liên lạc với Thành thiếu chủ?” Liễu Ảnh chớp mắt, cảm thấy chuyện này nghe có vẻ hơi mơ hồ.
“Ừ, muốn liên lạc với vị Thành thiếu chủ này cũng không phải không có cách.” Hàn Nhã Thanh mỉm cười, cô thực sự đã nghĩ ra được một cách có thể liên hệ được với vị Thành thiếu chủ này.
Ngày ấy ở bệnh viện, người đó đã để lại số điện thoại cho cô, nhìn có vẻ tình cờ nhưng rõ ràng là cố ý.

Hàn Nhã Thanh vốn chẳng quan tâm lắm, không ngờ lúc này nó lại có tác dụng.
“Để tớ gọi thử xem.” Về tình hình hôm đó ở bệnh viện, Hàn Nhã Thanh chỉ suy đoán họ là người của Quỷ Vực Chi Thành mà thôi, thật ra vẫn chưa đi đến kết luận cuối cùng, nhưng mà Hàn Nhã Thanh cảm thấy có lẽ sẽ không nhầm đâu.
Tất nhiên, lần này cô gọi cũng có thể xác định người kia có phải là người của Quỷ Vực Chi Thành hay không.
“Cậu có số điện thoại của Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành sao?” Liễu Ảnh một lần nữa phải kinh ngạc: “Nghe nói thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành vô cùng thần bí, hiếm ai có thể gặp được anh ta, người ngoài thì càng không có cơ hội liên hệ.

Sao cậu lại có số của Thành thiếu chủ?”
Hàn Nhã Thanh khẽ nhướng mày: “Không phải số điện thoại của Thành thiếu chủ Quỷ Vực Chi Thành, làm sao mà tớ có số của anh ta được chứ.

Chỉ là số điện thoại của một người ở trong Quỷ Vực Chi Thành thôi...”
Dứt lời, Hàn Nhã Thanh dừng lại một lát, sau đó bổ sung thêm một câu: “Tớ chỉ đoán anh ta là người của Quỷ Vực Chi Thành thôi, cũng có thể là không phải.”
Bỗng chốc, tia sáng lấp lánh trong mắt Liễu Ảnh tắt ngúm, cảm xúc phấn khích lúc nãy cũng biến mất, tất nhiên chẳng còn chút hứng khởi nào: “Ồ...”
Cô ấy còn tưởng là Liễu Ảnh gọi điện cho Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành, hóa ra chỉ là cấp dưới trong đó.


Ôi, mà có khi đó còn không phải người của Quỷ Vực Chi Thành nữa chứ.

Vừa rồi, cô ấy thực sự đã mừng hụt, hí hửng hụt một trận rồi.
Hàn Nhã Thanh không để ý tới sự biến đổi trong cảm xúc của Liễu Ảnh.

Lúc đó cô chẳng quan tâm nên không lưu số điện thoại kia, có điều trí nhớ của cô rất tốt, chỉ cần nhìn qua một lần là nhớ.
Hàn Nhã Thanh hơi sửng sốt, dù không muốn nhận cuộc gọi của cô thì cũng đâu cần vứt điện thoại đi chứ?
Đó là điện thoại của anh ta mà, đâu phải của cô đâu!
Cô cứ tưởng rằng anh ta cố tình để lại số điện thoại cho mình.

Chẳng lẽ, cô đã hiểu sai sao? Chẳng lẽ là do cô quan sát tỉ mỉ quá nên tự mình phát hiện ra, chứ không phải anh ta cố tình để cô trông thấy?
Như vậy thì ngại ghê!
Nhưng Hàn Nhã Thanh nhớ đến cái bẫy mà mình đã giăng ra vào ngày hôm đó.

Họ đã lấy tóc của y tá trong bệnh viện đi, nếu dùng chỗ tóc đó để làm xét nghiệm ADN với thành chủ của họ thì đương nhiên là không khớp.

Trước đây bọn họ vẫn luôn rất khách sáo với cô, thậm chí còn có thể nói là cung kính.

Vì cô có thể là người bọn họ muốn tìm, nhưng sau khi lấy tóc y tá giám định quan hệ huyết thống thì chắc chắn sẽ loại bỏ khả năng này.
Tự nhiên cũng không thể quá khách sáo với cô nữa, thậm chí có khi họ còn không muốn nhiều lời với cô.
Người trong Quỷ Vực Chi Thành rất thực tế!
Bây giờ, đối phương nhận cuộc gọi của cô còn ném cả di động đi, chắc chắn là không muốn nói chuyện với cô rồi.

Như vậy chuyện của cô sẽ không thể giải quyết được, Hàn Nhã Thanh định cúp điện thoại.
Ngay khi tay Hàn Nhã Thanh chạm vào nút kết thúc cuộc gọi, giọng nói của thiếu niên ở đầu dây bên kia lại vang lên: “A lô, a lô.

Cô vừa nói cô là ai?”
Lần này, trong giọng nói của người thiếu niên không còn sự bực mình nữa mà có vẻ sốt sắng, dường như còn có cả sự thận trọng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi