CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



“Hơn nữa lúc đó em cũng không phải cam tâm tình nguyện ở bên anh.

” Cậu ba Dương suy nghĩ một thoáng rồi lại bổ sung thêm một câu.

Hàn Nhã Thanh nhất thời không nói nên lời, cô thật sự không biết lúc này cô còn có thể nói gì nữa.

“Anh cảm thấy nếu như em còn nghĩ tới Bùi Dật Duy, em sẽ để anh chạm vào em sao?” Hàn Nhã Thanh nghĩ tới chuyện hai người vừa làm, đổi cách nói khác vậy, lời này chắc là tương đối rõ ràng hơn một chút.

“Sao cơ? Ý em là còn muốn thủ thân như ngọc vì Bùi Dật Duy.


” Sắc mặt cậu ba Dương lập tức trầm xuống, cánh tay ôm eo cô bỗng chặt hơn, giọng điệu rõ ràng mang theo mấy phần dữ tợn.

Hàn Nhã Thanh hoàn toàn cạn lời, xem ra cô thật sự đánh giá cao chỉ số thông minh của cậu ba Dương lúc này rồi, cho dù cô nói thẳng với anh, anh cũng nghe không hiểu.

“Nếu như em còn thích Bùi Dật Duy, em sẽ đồng ý kết hôn với anh sao?” Lúc này Hàn Nhã Thanh cũng thật sự bị Dương Tầm Chiêu chọc tức rồi, vì vậy giọng điệu cô rõ ràng cao hơn vài phần.

Cậu ba Dương còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, sau đó thấp giọng đáp: “Bởi vì con sao?”
“Ngày mai em sẽ dẫn theo hai bé con đi lấy người khác.

” Hàn Nhã Thanh thật sự tức muốn điên rồi, vậy là trong lòng anh luôn nghĩ như vậy.

Anh cho rằng cô vì con nên mới miễn cưỡng ở bên anh?
“Em dám!” Hai tròng mắt Dương Tầm Chiêu trầm xuống, giọng nói cũng cao lên mấy phần, cô còn muốn dẫn theo hai bé con đi lấy người khác sao?
“Em có gì mà không dám, em gả đi rồi, anh còn có thể làm gì được em?” Hàn Nhã Thanh nghe được câu uy hiếp của anh trực tiếp bật cười, hôm nay anh đã uy hiếp cô mấy lần rồi, nhưng có tác dụng sao?
Dương Tầm Chiêu sững sờ, lần này là thật sự sững sờ, nếu như cô thật sự muốn gả, anh có thể làm gì cô? Không thể đánh, không thể mắng, anh có thể làm gì?
Hàn Nhã Thanh thấy dáng vẻ ngây ra của anh thì nhịn không được mà bật cười, cũng không khiêu khích anh nữa, lúc này cậu ba Dương vì chỉ số thông minh đã xuống mức âm nên không chịu nổi kích thích nữa rồi.


Hàn Nhã Thanh cảm thấy giờ phút này trông cậu ba Dương có chút ấm ức, nhìn rất đáng thương.

Có điều chuyện của Bùi Dật Duy cũng xử lý tàm tạm rồi.

Thành thiếu chủ sẽ xử lý Trịnh Hùng, còn chuyện hiện trường lúc trên đường đi cô cũng đã cho người giải quyết, bây giờ cũng chỉ còn lại chuyện công ty của Bùi Dật Duy thôi.

Chuyện thương trường cô vốn dĩ không hiểu, cô cũng bất lực, vốn dĩ cô muốn bảo Dương Tầm Chiêu giúp tìm người nhưng bây giờ Dương Tầm Chiêu thế này thì thôi đừng mong nữa, thế nên cứ như vậy đi.

Hiện giờ Bùi Dật Duy đã ngồi tù rồi, vật ngoài thân cũng không quan trọng đến vậy.

Bùi Dật Duy còn có những tài sản khác nữa, sau khi Bùi Dật Duy ra ngoài cũng không cần lo lắng về cuộc sống nên cô không cần lo.

Cậu ba Dương hài lòng rồi, vấn đề này cuối cùng cũng giải quyết xong, Hàn Nhã Thanh cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Hàn Nhã Thanh lại đột nhiên vang lên.

Dương Tầm Chiêu tay dài, trực tiếp cầm lấy điện thoại cô, sau đó còn tiện tay nhấn nghe giúp cô.

“Ai thế?” Hàn Nhã Thanh vừa nhìn thoáng qua, thấy một dãy số, hơn nữa còn là số lạ, chắc không phải người cô quen.


Dương Tầm Chiêu cũng vì nhìn thấy dãy số lạ nên mới trực tiếp nhấn nghe giúp cô.

Dương Tầm Chiêu nghe được cô hỏi ai bèn nhấn mở loa ngoài.

“Là tôi, Mặc Thành, Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành.

” Giọng nói cực kỳ dễ nghe của một người đàn ông truyền tới từ bên trong điện thoại.

Nghe thấy là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành gọi tới, Hàn Nhã Thành rõ ràng có hơi ngẩn người, cô không ngờ Thành thiếu chủ lại gọi điện thoại cho cô.

Mà sắc mặt cậu ba Dương vừa mới dịu lại lúc này lập tức trầm xuống, hơn nữa còn sa sầm hơn cả ban nãy.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi