CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



Hàn Nhã Thanh tỏ tình với Dương Tầm Chiêu rồi! Điều này khiến Liễu Ảnh từ kinh ngạc tới vui mừng! Thậm chí cô ấy đã không còn nhớ tới chuyện Hàn Nhã Thanh đang lo lắng nữa, vô thức hỏi: “Cậu tỏ tình với Dương Tầm Chiêu, anh ấy có phản ứng gì? Hôm đó cậu có dậy nổi không?” Liễu Ảnh cảm thấy với những gì cô ấy hiểu về Dương Tầm Chiêu thì hôm qua chắc chắn Hàn Nhã Thanh đã được yêu thương một trận ra trò luôn.

Nhưng hôm nay Hàn Nhã Thanh khiến người ta có cảm giác rất bình thường mà? Không giống như túng dục quá độ, làm cô cảm thấy có chút nghi hoặc.
“...” Hàn Nhã Thanh muốn mở cái đầu của Liễu Ảnh ra, xem xem trong đầu cô ấy toàn là những thứ gì! Chuyện này là trọng điểm hả? Lẽ nào trọng điểm không phải là giải quyết chuyện của Thành thiếu chủ như thế nào sao? Thực sự là không gặp mặt thì không được, đi rồi thì Dương Tầm Chiêu lại tức giận.

Chuyện khó xử như vậy cô ấy chẳng cho ý kiến gì thì thôi đi, đã vậy còn...!Hàn Nhã Thanh nghĩ tới đây mặt cũng vô thức đỏ lên...!Sức công phá của Dương Tầm Chiêu vào buổi sáng quá lớn, nếu như không phải là bận quá không nhớ được ra, thì chắc chắn ngày nào Hàn Nhã Thanh cũng sẽ nhớ lại sự dịu dàng và đáng yêu của Dương Tầm Chiêu vào ban sáng.
Liễu Ảnh cảm thấy thế giới hôm nay trở nên kỳ diệu quá rồi.

Hàn Nhã Thanh tỏ tình với Dương Tầm Chiêu.

Hàn Nhã Thanh đỏ mặt luôn này! Có dáng vẻ nào của Hàn Nhã Thanh mà Liễu Ảnh chưa nhìn thấy, duy chỉ có vẻ mặt Hàn Nhã Thanh đỏ mặt như vậy là thực sự hiếm thấy! Quan trọng hơn, hình như trên người cô còn đang có bong bóng màu hồng bay phấp phới?
Đây là ma lực của tình yêu ư? Không phải chứ, cũng không phải trước đây chưa từng thấy Hàn Nhã Thanh xấu hổ.

Nhưng không có lần nào giống như bây giờ, rụt rè xấu hổ lại còn có vẻ mong đợi nữa.


Vậy là, Hàn Nhã Thanh đã làm cái gì, còn Dương Tầm Chiêu đã làm gì! Liễu Ảnh cảm thấy trái tim mình như đang bị một con mèo cào lên vậy, ngứa không chịu nổi, hình như cô ấy đã biết chuyện gì xảy ra rồi! Khiến người ta tò mò quá đi mất!
“Nhã...!Nhã Thanh?” Liễu Ảnh lắp bắp, cô ấy cảm giác cứ như mình chưa từng quen biết Hàn Nhã Thanh vậy, điều này thực sự rất đặc biệt...
Hàn Nhã Thanh trừng Liễu Ảnh một cái, giỏi lắm! Dám trêu chọc cô nữa à! Hàn Nhã Thanh rõ ràng đã quên mất rồi, Liễu Ảnh chẳng làm gì cả, chỉ hỏi một câu mà thôi.

Hàn Nhã Thanh lại nhớ tới Dương Tầm Chiêu vào buổi sáng.

Mà Dương Tầm Chiêu vào buổi sáng thực sự quá thú vị, Hàn Nhã Thanh không nhịn được mà nhớ lại.
“Rồi, tớ không hỏi nữa.” Liễu Ảnh giơ tay đầu hàng.

Hàn Nhã Thanh rõ ràng là thẹn quá hóa giận mà! Cho dù có tò mò hơn nữa thì cũng không thể gặng hỏi bây giờ được...!Chủ yếu là Liễu Ảnh biết rằng rồi sẽ có một ngày Hàn Nhã Thanh nói ra thôi, có lẽ là khi quãng thời gian xấu hổ này qua đi.
Hàn Nhã Thanh lại không nghĩ như vậy, dám trêu chọc cô à? Đáng tiếc, hôm nay không có gì để trêu chọc, cô sửa sang lại quần áo mình, ngồi ngay ngắn lại: “Khiến cậu thất vọng rồi, tớ sống rất tốt, sáng hôm nay tỉnh dậy còn ăn sáng, chiều đi gặp Bùi Dật Duy, sau đó tới tìm cậu luôn.

Trước đó cậu cảm thấy hôm nay tớ sẽ không ra được khỏi cửa à?”
“Đúng là tớ nghĩ như vậy đấy.” Liễu Ảnh thầm nghĩ trong lòng, nhưng không dám nói ra.

Nếu như cô ấy dám trả lời như vậy, chắc chắn Hàn Nhã Thanh sẽ thẹn quá hóa giận, tức giận hùng hổ nhìn cô.

Bây giờ Liễu Ảnh đã đói sắp chết rồi, không muốn gây sự gì hết, vậy là thuận theo Hàn Nhã Thanh: “Là tớ suy nghĩ nhiều rồi, không ngờ cậu ba Dương lại nhẫn nhịn giỏi như vậy.”
“...” Hàn Nhã Thanh cạn lời, sao nghe lời này cứ kì kì vậy? Dương Tầm Chiêu nhẫn nhịn giỏi, là nói cô không đủ sức hấp dẫn à? Sao lại cảm thấy kì lạ như vậy, nhưng Hàn Nhã Thanh cũng không phản bác.

Phản bác một câu sau đó phải trả lời thế nào thì lại là vấn đề! Hàn Nhã Thanh có hơi hối hận, sao mình lại nói nhiều như vậy làm gì chứ! Cứ hỏi thẳng là làm sao mới khiến Dương Tầm Chiêu không tức giận là được rồi! Đương nhiên, câu hỏi này không cần thiết phải hỏi Liễu Ảnh, người rõ ràng nhất vẫn là bản thân cô.

Hàn Nhã Thanh cảm thấy mình và Liễu Ảnh nói dong dài quá nhiều, là di chứng từ hôm qua hả? Hay là tại mỹ nhân kế của Dương Tầm Chiêu vào sáng hôm nay? Hàn Nhã Thanh bực bội nghĩ.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Hàn Nhã Thanh còn tưởng rằng người ship đồ gọi tới, nhưng lúc nghe máy lại là Thành thiếu chủ.

Giọng nói của Thành thiếu chủ rất lạnh lùng, không có chút tình cảm, cả người Hàn Nhã Thanh run bắn lên.

Đúng là người của Quỷ Vực Chi Thành, không giống người bình thường chút nào, lúc lạnh nhạt đúng là có cảm giác như giết người vậy.
“Cô Đường phải không?” Rõ ràng chỉ là một câu hỏi đơn giản, trước đây nói chuyện cũng khá vui vẻ nhưng câu nói này lại khiến Hàn Nhã Thanh cảm thấy lạnh lẽo, ngay lập tức khiến cô cảm thấy không ổn, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
“Đúng vậy, xảy ra chuyện gì sao?” Giọng nói của Hàn Nhã Thanh cũng trở nên lạnh lùng.
“Người bạn mà cô Đường nói trước đó, là Bùi Dật Duy sao? Bùi Dật Duy của Tập đoàn Thanh Duy, bị giam giữ vì tội giết người.” Giọng điệu rõ ràng là đang hỏi, nhưng lời Thành thiếu chủ nói ra lại rất chắc chắn.


Hàn Nhã Thanh bỗng chốc hiểu ra ngay, nhất định là bên phía Trịnh Hùng đã xảy ra vấn đề.
“Đúng vậy, Bùi Dật Duy giết Bùi Doanh, giờ chuyện này đã bị tung lên mạng rồi.

Trước đây tôi nghi ngờ là Trịnh Hùng làm, Thành thiếu chủ có manh mối nào khác sao?” Bàn tay cầm điện thoại của Hàn Nhã Thanh vô thức siết chặt lại, lẽ nào, chuyện này trở nên rắc rối sao? Hay là...!cô không hề đoán nhầm.
“Tôi thẩm vấn Trịnh Hùng rồi, anh ta không hề biết chuyện này, thậm chí còn không hề biết chuyện Bùi Doanh đã chết.

Tôi sợ Trịnh Hùng đang giở trò, cho người đi điều tra một chút, nhận được kết quả đúng thật là Trịnh Hùng không tham gia vào chuyện này.

Có lẽ là trước đó không lo nổi cho bản thân mình nên đã vứt bỏ Bùi Doanh luôn.

Chỉ sợ rằng có người khác đang nhắm vào Bùi Dật Duy.” Thành thiếu chủ không ngờ chuyện này lại trở nên như vậy, vốn dĩ là Đường Thấm Nhi nhờ anh ta giúp đỡ, hai người có thể có quan hệ với nhau.

Anh ta luôn nghĩ cách để thuyết phục Đường Thấm Nhi, làm giám định ADN một lần nữa, giờ đây...!chẳng qua anh ta chỉ thẩm vấn Trịnh Hùng mấy câu thôi nhưng lại nhận được kết quả như vậy, kế hoạch trước đó đều bị Trịnh Hùng phá hỏng hết rồi!
Hàn Nhã Thanh giật mình, còn có người khác nhằm vào ư, là ai đây? Nhưng cô không có tâm trạng nói chuyện với Thành thiếu chủ, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn Thành thiếu chủ đã nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận hơn.”
“Được, nếu cô có việc gì cần nhờ thì cứ nói thẳng.” Thành thiếu chủ cũng không nói gì nhiều, nghe thấy Hàn Nhã Thanh trả lời xong thì cúp máy luôn.
Liễu Ảnh thấy Hàn Nhã Thanh nghe máy xong vẻ mặt đột nhiên thay đổi thì rất lo lắng, sau đấy lại thấy Hàn Nhã Thanh cau mày lại: “Chuyện của Bùi Dật Duy, có thể sẽ trở nên rắc rối.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Liễu Ảnh hỏi, cô ấy cũng lập tức căng thẳng.

Truyện hay luôn có tại * TгùмT ruyện.

ME *
Hàn Nhã Thanh không trả lời ngay.

Mấy hôm nay không phải cô không âm thầm cân nhắc, nhưng ngoài Trịnh Hùng ra, cô nghĩ mãi cũng không nghĩ được ra ai khác.

Bình luận trên mạng về chuyện của Bùi Dật Duy đột ngột chuyển hướng, Trịnh Hùng bị xử lý, là cô yên tâm rồi, không ngờ rằng giờ lại có thay đổi lớn như vậy.
“Có chuyện gì vậy?” Liễu Ảnh hỏi, chuyện có thể làm khó Hàn Nhã Thanh rất ít.

Chuyện khiến cô lộ ra vẻ mặt khó xử như thế thì lại càng ít hơn, Liễu Ảnh cảm thấy đây là một chuyện rất quan trọng.
“Thành thiếu chủ gọi điện thoại tới, nói rằng không phải Trịnh Hùng gây ra chuyện của Bùi Dật Duy, vậy thì là ai đây?” Hàn Nhã Thanh đăm chiêu nói.

“Không phải Trịnh Hùng? Vậy…?” Liễu Ảnh cũng kinh ngạc, phán đoán của Hàn Nhã Thanh gần như chưa bao giờ xảy ra sai lầm cả, lần này...
Hàn Nhã Thanh không trả lời Liễu Ảnh, cô phân tích luôn: “Cậu có còn nhớ không, chuyện của Bùi Dật Duy đột nhiên bị tung lên? Bên phía cảnh sát sẽ không chủ động nói ra, vậy thì, tin tức của ai nhanh như vậy, ngay lúc Bùi Dật Duy đi tự thú đã cho người đăng tin này lên?” Hàn Nhã Thanh lập tức thay đổi suy nghĩ, cô không biết chuyện này là nhằm vào ai, nhưng chuyện này bất thường như vậy chắc chắn là có vấn đề.

Bùi Dật Duy lâu lắm rồi không xuất hiện trước công chúng, tin tức không thể lan truyền nhanh chóng như vậy được, chắc chắn là có người đứng đằng sau dẫn dắt.
Bình thường Bùi Dật Duy không gây thù chuốc oán nhiều, nếu như là cạnh tranh trong kinh doanh, cho dù đây đúng là một cơ hội nhưng có rất nhiều người hợp tác với Bùi Dật Duy, không ai dám chắc chắn rằng sẽ không động chạm tới một số người hay mấy việc không nên động chạm vào, trừ khi có thể chắc chắn rằng bản thân không bị liên lụy vào, nếu không thì bọn họ cũng không dám lỗ mãng như vậy.
Hơn nữa, người trên thương trường đều rất tinh ranh, nếu như thực sự muốn đối phó với Tập đoàn Thanh Duy thì cứ đợi sau khi Bùi Dật Duy bị bắt, trở thành rắn mất đầu, ngáng chân một chút là được.

Không cần thiết phải vội vàng như vậy, như thể không có thời gian để cân nhắc trong lúc đó vậy.
Tự dưng Hàn Nhã Thanh cảm thấy chuyện này là một âm mưu, thậm chí là có mục đích rõ ràng.

Nhưng bây giờ không có chứng cứ gì cả, cũng không có tin tức của những người liên quan.

Hàn Nhã Thanh nghi ngờ rằng có khi nào bản thân đã nghĩ nhiều rồi không, thực ra chuyện này chỉ là trùng hợp mà thôi.
Hàn Nhã Thanh là một người cẩn thận, không bỏ qua dù chỉ là một chút nghi ngờ.

Bây giờ phán đoán lại sai lầm, Liễu Ảnh ở ngay trước mặt, cô muốn hỏi trước đây Bùi Dật Duy có gì bất thường không, có từng gặp ai khác không.

Có khi nào trong đây liên quan tới chuyện khác, hoặc là...!một số người không nên liên quan.
Liễu Ảnh nhìn Hàn Nhã Thanh, vẻ mặt cô ấy cũng vô thức trở nên nghiêm túc hơn, có vẻ như chuyện này vô cùng nghiêm trọng.

Liễu Ảnh cũng nhớ ra, vốn dĩ chuyện này định xử lý âm thầm, không ngờ rằng lại có người đột nhiên tung hết ra.

Bạn bè trước đây cũng tỏ vẻ không ngờ tới, trong đó chắc chắn có sự nhúng tay của người khác.
Không phải Trịnh Hùng, vậy thì có thể là ai đây....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi