CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



Thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện, ngày mai mang tóc của Đường Vũ Kỳ đi là được rồi.

Mặc Thành cảm thấy trước khi có kết quả thì càng ít người biết càng tốt.

Nếu không cẩn thận để Đường Minh Hạo phát hiện ra, sau đấy cậu bé hỏi tới thì lẽ nào còn phải lừa cậu bé hay sao? Không tiện nói, mà cũng không cần thiết.
“Đúng, đúng, đúng!” Quản gia Trọng liên tục nói: “Do tôi suy xét chưa kỹ, tại tôi vui mừng quá mà.” Thấy tâm nguyện nhiều năm của thành chủ sắp được hoàn thành thì làm sao ông ta lại không kích động, không vui mừng cho được? Trong mắt ông ta, nếu chuyện này thành công thì ông ta cũng cảm thấy cuộc đời mình như vậy là viên mãn rồi.
“Nhưng mà...” Mặc Thành không tính giấu giếm lý do ngày kia Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo sẽ trở về: “Có một việc tuy Vũ Kỳ và Minh Hạo không nói nhưng con cũng không muốn giấu, chuyện này không phải chuyện lớn gì, nhưng ít nhiều cũng có liên quan.”
Trương Minh Hoàng bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì?” Chỉ cần không phải là việc khiến Hàn Nhã Thanh hoặc Đường Vũ Kỳ, Đường Minh Hạo gặp nguy hiểm thì ông đều sẽ không để tâm.
“Chuyện Vũ Kỳ và Minh Hạo đột nhiên trở về thật ra là vì hôm nay lúc con nói chuyện điện thoại với cô Đường đã xảy ra hiểu lầm, khiến cô ấy cảm thấy bất an nên mới sốt ruột muốn đón hai đứa bé về.” Mặc Thành thành thật kể lại, nhưng vẫn cố nói vớt: “Thực ra cô Đường muốn đón Vũ Kỳ và Minh Hạo đi luôn rồi, nhưng do con dùng tình tác động nên mới giữ được hai đứa bé đến ngày kia mới phải đi đấy.”
Quản gia Trọng nhìn Mặc Thành, chuyện này mà đi nói cho thành chủ thì không phải là xác định sẽ bị trách phạt sao? Rõ ràng Vũ Kỳ và Minh Hạo đều không nói rồi, cứ gạt thành chủ như vậy không phải là được rồi sao?
Trương Minh Hoàng liếc mắt nhìn Mặc Thành, “hừ” nhẹ ra tiếng.

Nếu vừa quay về mà Mặc Thành đã nói luôn cho ông biết chuyện này thì có lẽ ông sẽ tức giận, sẽ buồn bã, nhưng bây giờ thì không cần thiết nữa.

Nếu sớm muộn gì chúng cũng phải đi thì ngày kia cũng được thôi.

Huống chi, Vũ Kỳ đã đồng ý làm xét nghiệm ADN rồi còn gì? Nếu đã xác định được quan hệ thì còn phải sầu lo sau này chúng không tới nữa sao?
Mặc Thành thấy Trương Minh Hoàng không có phản ứng gì liền tiếp tục nói: “Bây giờ cô Đường đã biết ba là ba nuôi của con, là thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành.


Nhưng cô ấy không tức giận, cũng không có biểu hiện gì, chỉ lo lắng Vũ Kỳ và Minh Hạo sẽ bị tổn thương thôi.

Con đã bảo đảm với cô ấy rồi, nên bây giờ cô ấy cũng không lo lắng quá đâu.”
Trương Minh Hoàng gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Ông chú ý tới cách xưng hô của Mặc Thành với Hàn Nhã Thanh, anh ta vẫn luôn gọi cô là cô Đường.

Ông thầm nghĩ thật ra trong lòng Mặc Thành cũng giống ông, vẫn luôn hy vọng Hàn Nhã Thanh là con Trong lòng ông âm thầm cảm động, khi nhìn kỹ vào trong những chi tiết rồi mới càng thấy Hàn thì con cứ gọi nó là cô Hàn đi.” Trương Minh Hoàng đột nhiên nói.

Hiện giờ ông cảm thấy, một cái xưng hô thực ra không còn quan trọng nữa rồi.

Nếu đúng là con gái của ông thì dù mang họ gì hai ba con họ cũng sẽ không thể bị tách ra.

Nếu không phải thì chỉ có một bên tình nguyện gọi là cô Đường cũng đâu có ý nghĩa gì.

Hàn Nhã Thanh Thấm Nhi để quay về thì chung quy vẫn là khác nhau.
Mặc Thành thoáng sửng sốt, không ngờ Trương Minh Hoàng lại đột nhiên nói tới chuyện này.

Trong lòng anh ta chưa bao giờ muốn gọi Hàn Nhã Thanh là cô Hàn, cố chấp coi cô như Đường Thấm Nhi để gọi là cô Đường.

Dường như chỉ cần làm như vậy thì có thể kéo hai người Hàn Nhã Thanh và Trương Minh Hoàng vào cùng một ai thay đổi được.

Nhưng bây giờ… Trương Minh Hoàng lại cảm thấy không còn quan trọng nữa sao? Hay là vì ba nuôi anh ta cảm thấy không cần biết Hàn Nhã Thanh có phải là con gái mình hay không thì ông cũng sẽ đối xử tốt với Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo?
Mặc Thành muốn nói lời đồng ý, nhưng anh ta thực sự không thể chấp nhận việc Hàn Nhã Thanh không phải con luôn tin tưởng Hàn Nhã Thanh chính con gái của Trương Minh Hoàng.

Nếu không gọi là Đường Thấm Nhi, không gọi cô là cô Đường, thì… anh ta cũng có thể đổi cách xưng hô khác.
“Ba nuôi, con tin Hàn Nhã Thanh chính là con gái của ba.

Có lẽ bởi vì tên của Đường Thấm Nhi nên ba không thể chấp nhận việc con gái mình cũng bị gọi bằng cái tên này, cho nên không muốn muốn gọi cô ấy là cô Hàn, bởi vì con cực kỳ chắc chắn cô ấy là con gái ba.

Cho nên, nếu không gọi cô ấy là cô Đường thì con gọi cô ấy là mợ Dương vậy.” Mặc Thành trịnh trọng nói.
“Thế nào cũng được, tùy con.” Trương Minh Hoàng nói.

Khi đạt được thứ tình cảm mình mong muốn thì chuyện xưng hô thế nào đều trở nên không quan trọng.

Giống như việc nếu Vũ bây giờ thì có là ông hay ông ngoại cũng đâu có gì khác biệt đâu?
Mặc Thành nhìn thái độ của Trương Minh Hoàng, gật đầu.

Anh ta có sự kiên quyết của mình, sẽ không dễ dàng thay đổi, huống chi chuyện đã phát triển đến nước này rồi?

...
Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu ở bên kia lại không được nhẹ nhàng như vậy.

Đương nhiên không phải do giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, mà vì sau hai ngày điều tra họ phát hiện ra Đường Bách Khiêm hoàn toàn không đơn giản như hai người vẫn tưởng.

Người này rất phức tạp, hơn nữa… dường như còn cố ý muốn ẩn nấp.
Dưới sự nhắc nhở của Đường Minh Hạo, Dương Tầm Chiêu đã phái người đến “Thanh Hoan” điều tra, phát hiện Đường Bách Khiêm thực sự đã gặp một người nào đó.

Nhưng sau khi điều tra lại phát hiện ra đó chỉ là một người bạn bình thường, tên là Lâm Kỳ.

Tuy anh ta tên là Kỳ, nhưng cuộc sống của anh ta lại chẳng giống cái tên Kỳ một chút nào.

Quá khứ của anh ta như một trang giấy, vô cùng đơn giản, không có khúc mắc gì, gia đình không có gì không tốt, không có chuyện gì bị ép buộc đến mức phải bất chấp tất cả.

Anh ta chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn.

Người này và Đường Bách Khiêm cũng đã có nhiều năm không liên lạc gì.

Nếu nói có điều gì đặc biệt thì có lẽ là vào thời điểm đặc biệt này mà hai người họ lại gặp nhau mà thôi.
“Thanh Hoan” là một nhà hàng bình thường, dù biết người chủ sau lưng nó là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành thì sau khi điều tra cũng không có gì chuyện gì khác biệt.

Đây chỉ là một nhà hàng, nghe nói đồ ăn rất ngon, và… chỉ vậy thôi.

Nơi này không tồn tại bất kỳ tin tức điều tra nào, là nơi thích hợp để thực hiện âm mưu bí mật.
Quá nhiều sự trùng hợp gặp nhau thì sẽ không còn là trùng hợp nữa.

Dù là Hàn Nhã Thanh hay Dương Tầm Chiêu thì họ đều có suy nghĩ như vậy.

Cho nên bây giờ hai người đều cảm thấy dường như sự việc đã thay đổi rồi.
“Thỏ khôn đào sẵn ba hang, có lẽ Đường Bách Khiêm này đã sớm chuẩn bị xong rồi.” Hàn Nhã Thanh nói, biết càng nhiều chuyện thì cô càng không có thiện cảm với Đường Bách Khiêm.

Lúc trước, trong chuyện của Bùi Dật Duy, việc Đường Bách Khiêm không có hành động gì sau đó đã khiến cô không khỏi nghi ngờ liệu có phải chuyện đó thực sự không phải do Đường Bách Khiêm làm, mà chỉ là đúng lúc bị một vài phóng viên vô lương tâm phát hiện ra nên họ mới dùng chuyện đó để tung tin giật gân hay không?
Nhưng Hàn Nhã Thanh không dám thả lỏng, kế hoạch trước đó của Đường Bách Khiêm như một con rắn độc quấn lấy cô, khiến cho cô không hề dám nơi lỏng trước khi khống chế được anh ta.
“Đường Bách Khiêm không đáng sợ, chỉ có điều vì anh ta vẫn luôn ẩn náu nên chúng ta cũng không tiện ra tay, cứ chờ đợi anh ta ra tay, rồi lại sợ anh ta sẽ làm ra chuyện rồ dại gì đó.” Dương Tầm Chiêu ôm Hàn Nhã Thanh nói chuyện, cái tay cũng không ngừng làm chuyện mờ ám.

Anh đang suy nghĩ, có nên khiến cho Đường Bách Khiêm phải ra tay hay không.

Nhưng mục đích của Đường Bách Khiêm là Hàn Nhã Thanh, nên anh tuyệt đối sẽ không để cô đi làm việc này.


Vậy thì còn có thứ gì có thể khiến Đường Bách Khiêm quan tâm đây?
Dương Tầm Chiêu không e ngại bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì, nhưng bây giờ anh đã có điểm yếu rồi, anh hiểu điều này rõ ràng hơn ai hết.

Cho nên anh vẫn luôn rất cẩn thận về việc của Hàn Nhã Thanh.

Đường Bách Khiêm này, không thể phủ nhận là anh ta rất có năng lực.

Vì vậy, Dương Tầm Chiêu thực sự sợ anh ta sẽ bất chấp mọi cách thức hủy diệt để có được Hàn Nhã Thanh.

Khi đó, cho dù đã có chuẩn bị sẵn thì sợ là họ vẫn sẽ bị đánh vào chỗ sơ hở.
Hàn Nhã Thanh vỗ vào tay Dương Tầm Chiêu.

Cái người này lúc nào cũng không đàng hoàng, rõ ràng đang thảo luận chuyện quan trọng như vậy mà anh vẫn còn phân tâm được.
Dương Tầm Chiêu hơi ghen.

Vì sao cứ đến lúc thảo luận chuyện của Đường Bách Khiêm thì anh lại phải đàng hoàng chứ? Hàn Nhã Thanh là người phụ nữ của anh, anh tranh thủ sờ soạng một chút cũng là chuyện bình thường thôi mà.

Anh “hừ” nhẹ một tiếng, bàn tay lần mò lên phía trước bầu ngực ấm áp của Hàn Nhã Thanh, nhéo một cái thật mạnh.
Hàn Nhã Thanh vô thức thở nhẹ một hơi, trừng mắt với Dương Tầm Chiêu.

Anh nhướng mày, không hề thấy áy náy.

Giờ phút này, sự tương phản giữa khuôn mặt đầy vẻ xuân sắc cũng ánh mắt lạnh lùng của Hàn Nhã Thanh đã khơi dậy cảm giác của Dương Tầm Chiêu mất rồi.

Trong lòng anh lại càng bất mãn hơn, buổi tối được ôm người đẹp trong ngực mà lại không làm gì thì quá đáng tiếc! Anh sáp lại gần Hàn Nhã Thanh, thổi một hơi vào tai cô, cố ý hạ thấp giọng nói: “Nhã Thanh, em thực sự muốn thảo luận về người đàn ông khác với anh giữa đêm thế này sao?”
Cả người Hàn Nhã Thanh đều bị kích thích.

Người đàn ông hạ quyết tâm muốn dụ dỗ cô này thật sự quá quyến rũ.

Mà mấy ngày hôm nay lúc trên giường Dương Tầm Chiêu ngày càng dịu dàng hơn, khiến cô không thể sinh ra cảm giác muốn từ chối anh.
Hàn Nhã Thanh bám vào vai anh, tựa vào phía trên, không kể chuyện lúc trước cho Dương Tầm Chiêu nghe, chỉ nói: “Đường Bách Khiêm mãi không có động tĩnh làm em thấy bất an trong lòng, cứ luôn có cảm giác như bị người khác theo dõi mình vậy.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi